Lấy Người Chồng Ma

Chương 40



Bà vú quyết định quay lại không bưng chè sâm vào phòng cho cậu chủ nữa. Lựa chọn cách quay lại nhờ người khác bưng vào thay mình.

Lúc bà vú đến phòng phu nhân, thấy bà ấy ngồi đan khăn, bà vú nhỏ giọng thưa:

“ Bẩm phu nhân, tôi có chuyện muốn thưa ạ.”

Bà cả ngước lên nhìn, tay khựng lại. Mỉm cười hỏi bà vú:

“ Vú có chuyện gì cứ nói. Chúng ta ở bên nhau mấy chục năm trời, tuy không phải là người thân, nhưng cũng được xem là tri kỷ.”

Câu nói này của phu nhân làm bà vú đôi chút xao động, mấy lần định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn đắng, tim nhói lên nhịp.

Bà vú cố gắng kìm chế cảm xúc, đáp:

“ Dạ, thưa phu nhân! Tôi muốn xin nghỉ phép 3 ngày để về thăm quê. Mong phu nhân chấp thuận.”

Bà cả ngạc nhiên quá đỗi, nhìn bà vú” Hả!” Một từ. Bởi từ khi vú Tư bước chân vào nhà họ Ngô và theo hầu bên cạnh mình cho tới nay cũng phải đến mấy chục năm, vú Tư chưa hề xin nghỉ phép. Đặc biệt chưa bao giờ nhắc đến quê quán hay người thân. Bản thân phu nhân lại là người sống nội tâm khép kín, bên thấu hiểu được hoàn cảnh của vú Tư và cũng chưa một lần hỏi về xuất thân của bà ấy, ở quê còn những ai?

Rất nhanh sau đó, nét mặt của phu nhân vui trở lại, nụ cười hài hoà xuất hiện trên đôi môi, hỏi vú Tư:

“ Nếu ở quê có công việc hay cần về thăm nhà, vú cứ về đi. Mọi chuyện ở đây tôi sẽ giao cho người khác quán xuyến.”

Bà vú cảm thấy vẫn không yên tâm khi để phu nhân ở lại, bèn nói:

“ Nhưng mà…phu nhân không có tôi bên cạnh, liệu bọn họ..bọn họ..”.

Câu nói của bà vú như thức tỉnh một chút ký ức cũ trong quá khứ. Phu nhân thở dài, nói:

“ Không sao đâu. Lần trước bà đi tìm người thế mạng cho cậu chủ, thì bọn họ nhân cơ hội ra tay với nó. Bây giờ cả hai đứa con của tôi đã không còn, tôi còn sợ gì nào? Bà đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn.”

Bà vú khẽ gật đầu. Dặn dò phu nhân thêm vài câu rồi nhanh chóng quay lại phòng mình thu gom ít đồ cá nhân. Vừa gói ghém đồ đạc, bà vú vừa nghĩ: “ Mình phải đến đấy trước cậu chủ một bước. Không để cậu chủ chạm mặt ông chồng mình được. Càng không muốn cậu chủ biết sự thật.”

Hôm ấy, bà vú bất chấp trời tối đi ra khỏi nhà họ Ngô, lên đường tìm chồng mình. Cũng là muốn hỏi ông ấy xem, đã làm xong việc mình giao phó hay chưa. Trước mắt bà một màn đêm đen đặc.
—-

Rạng sáng hôm sau.

Sau khi mang theo bức di thư của bà đỡ và rời khỏi thôn Kiến Giang, thì Lưu Ly phải tự tìm con đường an toàn để quay lại nhà họ Ngô, giao lại bức thư cho phu nhân. Nhưng cô biết, con đường phía trước từ đây đến nhà họ Ngô không còn dễ đi nữa, sẽ gặp nhiều chông gai nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bởi cô biết, người của cô chủ Hoa Quỳnh đang ráo riết truy tìm mình.

Chân vừa bước mắt vừa đảo nhìn quan sát. Chỉ sợ thình lình có người mai phục xông ra bắt đi. Mặc dù trong người cô rất mệt, nhưng nghĩ đến lời giao phó của bà đỡ, và bí mật về quá khứ, Lưu Ly lại cố gắng bước đi nhanh hơn nữa.

Không may, chân cô chẳng may bị vấp vào hòn đá, cả người ngã nhoài về phía trước” uỵch”, Lưu Ly thốt lên:”A!” Tiếng, hai đầu gối và đôi cánh tay bị sỏi đá đâm vào da thịt, đau nhói.”

Không dám chậm trễ, cô ngồi dậy xoa vết thương trên đầu gối, mặt mày nhăn nhó xuýt xoa:” Ôi đau chết mất!” Vết thương tuy không nặng, nhưng đối với một cô gái yếu đuối mảnh mai như Lưu Ly thì nó quả thực đau đớn vô cùng, nhất là vào những lúc như thế này, đáng nhẽ, cô phải cẩn thận hơn. Lưu Ly tự trách bản thân bất cẩn.

Nắm cơm gói trong lá chuối rơi ra từ bên trong tay nải. Cũng may, hôm qua con trai bà đỡ đưa cho cô một ít tiền làm lộ phí đi đường, chị vợ anh ấy thì chuẩn bị gói cơm nắm cho Lưu Ly mang theo, phòng đoạn đường xa không có quán xá, lấy ra ăn cũng tiện.

Lưu Ly cúi xuống lượm nắm cơm. Không biết do vận động sai tư thế, hay do bị ảnh hưởng vết thương trên đầu mà bất chợt cơn đau dữ dội truyền đến.

Cô ngồi thụp xuống, ôm đầu kêu đau:” Đau quá, tại sao đầu mình lại đau như búa bổ thế này?”

Trong cơn đau chếnh choáng, cô nhận ra mình nói được khi nào cũng không biết. Nhưng rõ ràng, trước khi chạy trốn ra khỏi nhà họ Ngô, thì miệng cô không thể phát âm hay nói chuyện được nữa.

“ Lạ thật!” Lưu Ly tự nói với bản thân. Đầu lắc lư qua lại tựa như muốn rũ bỏ hết cơn đau ra khỏi đầu mình. Giờ mới thắc mắc khi biết mình đột nhiên lại nói chuyện được, song không rõ nguyên nhân.

Cô thôi không suy nghĩ lung tung nữa, bởi cô hiểu rằng trước mắt vẫn còn nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Lưu Ly đứng dậy đi tiếp. Bước chân có vẻ xiêu vẹo không vững, bởi lúc này, cô đang phải hứng chịu cơn đau đầu hàng hạ. Đi thêm một đoạn, biết mình không thể gắng gượng đi tiếp được nữa bởi hai mắt cô đã hoa lên vì đau. Lưu Ly dừng lại, tay vịn vào một gốc cây, đầu óc quay cuồng điên đảo rồi nhanh chóng nằm xuống đất bất tỉnh.

Một lúc sau, có chiếc xe ngựa chạy ngang qua, thình lình họ dừng lại. Cậu gia nhân đánh xe ngựa lên tiếng, nói:

“ Cậu chủ, bên kia có người. Hình như nằm ngất cậu ạ.”

Cậu thanh niên vén tấm màn cửa ngó đầu nhìn ra, quả thật phía trước bên ven đường có người nằm ngất thật. Cậu nói với gia nhân.

“ Cậu chạy lại xem người ta cần giúp đỡ gì không?”

“ Dạ vâng, thưa cậu chủ.”

Dứt lời, cậu gia nhân nhảy xuống khỏi xe, tức tốc chạy đến chỗ người nằm ngất. Thoạt đầu, cậu ấy rụt rè vì sợ mình bị rơi trúng bẫy của đám cướp trên núi giăng sẵn, nhưng sau khi nhận ra người nằm ngất là một cô gái, quần áo trên người dính bẩn mà đầu tóc bù xù thì cậu gia nhân mới thở phào nhẹ nhõm, tin đây là cô gái vô tội gặp nạn.

Cậu kiểm tra hơi thở xong, quay lại nói:

“ Cậu chủ, cô ấy còn sống.”

Cậu thanh niên nhảy xuống khỏi xe, phăm phăm bước đến há hốc miệng ngạc nhiên khi nhận ra đây là người quen. Cậu hối thúc gia nhân.

“ Mau, mau đưa cô ấy lên xe.”
“ Dạ vâng, thưa cậu chủ.”

Ổn định chỗ ngồi cho Lưu Ly xong, cậu chủ hối thúc gia nhân:” Đi thôi!”

“ Dạ vâng, cậu chủ!”

Cậu gia nhân đánh xe ngựa đi tiếp. Khi xe chạy tới đoạn đường giao nhau với thị trấn, cậu gia nhân bất ngờ kéo mạnh sợi dây cương, giật lại, làm con ngựa nhấc bổng hai chân trước lên cao, hí vang, xém chút lật cả xe.

“ Có chuyện gì thế?” Cậu chủ hỏi.
Gia nhân đáp:” Thưa cậu, phía trước có quan binh.”

Cậu chủ im lặng ngẫm nghĩ.” Đây là con dâu nhà ông phú hộ nổi tiếng và giàu có nhất vùng này, hơn nữa lại là nhân chứng giúp quan lớn phá án vụ án cha mình bị sát hại cách đây không lâu. Như vậy sao lại bị ngược đãi, mà không bị ngược đãi thì tại sao cô ấy nằm ngất trên đường? Quần áo, đầu tóc ở trạng thái xộc xệch rối bù, đích thị là người đang chạy trốn khỏi một ai đó chẳng hạn? Chỉ không biết, quan binh vì sao xuất hiện ở đây, chẳng nhẽ vì cô ấy?”

Nghĩ đến đây, cậu chủ lấy ra hộp phấn mình vừa mới mua đem về tặng người yêu, mở nắp bôi trét lên đầy mặt Lưu Ly, ngụy trang cô thành một cô đào hát. Đầu tóc chải lại cho gọn. Xong xuôi, cậu chủ cất hộp phấn đi, nói vọng ra:

“ Cậu cứ đi bình thường, đừng để quan binh nghi ngờ gì.”

“ Vâng, hạ nhân hiểu rồi thưa cậu chủ.”

Xe chạy tới, có người giơ tay ra hiệu chặn xe lại và nói như ra lệnh:

“ Dừng lại! Người trên xe là ai? Mau bước hết xuống đây cho chúng tôi kiểm tra.”

Cậu gia nhân cười hì hì, nhảy phóc xuống khỏi xe chạy đến trước mặt binh lính, dúi cho hắn mấy đồng bạc rồi nói:

“ Dạ, cậu chủ tôi hôm nay đi chùa cúng cầu siêu cho cha, đang trên đường hồi phủ. Số tiền này là cậu chủ tôi mời các anh uống nước, mong các anh cho thông qua cho ạ.”

Gã nhếch mép cười, túm lấy bàn tay của cậu gia nhân đập mấy đồng bạc vào đấy, trả lại tiền. Lớn giọng ngạo nghễ:

“ Giữa ban ngày mà dám bỏ ra mấy đồng bạc lẻ muốn mua chuộc ta ư? Mọi người, lên xe kiểm tra cho tôi. Quan tri phủ có lệnh, có 1 phạm nhân là nữ giới tuổi gần hai mươi vừa bỏ trốn khỏi hiện trường vụ án, nên bất cứ xe nào đi ngang qua đây cũng đều phải dừng lại kiểm tra.”

“ Chuyện này..!!” Cậu gia nhân thốt lên, không để cậu nói hết câu, số binh lính đã gạt cậu sang một bên, lao đến chỗ xe ngựa.

Cậu chủ ngồi trên xe bình tĩnh, nét mặt không có gì thay đổi. Khi thấy mũi giáo vừa chọc vào định hất tấm màn cửa ra để kiểm tra, thì cậu ấy mới lên tiếng:

“ Mặc dù cha tôi vừa qua đời và không còn giữ chức quan tri phủ nữa. Nhưng ngay cả Thái Sử đại nhân cũng nể mặt cha tôi vài phần. Tôi vừa đến chỗ đại nhân về, nếu các cậu vẫn muốn lên xe kiểm tra thì xin mời.”

Đám binh lính nhìn nhau bằng vẻ mặt e ngại khi nghe người ngồi trên xe nhắc đến bốn từ” Thái Sử” đại nhân. Xét về chức sắc, thì Thái Sử đại nhân nắm giữ chức quyền lớn hơn quan tri phủ, nên bọn họ nghe xong cảm thấy mình đã động vào người không lên động.

Một gã cười hề hề, chắp tay trước ngực hành lễ, kính cẩn đáp:

“ Thì ra là cậu chủ. Chúng tôi hổ thẹn khi không nhận ra cậu. Mong cậu chủ đừng chấp nhất, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh của quan trên mà thôi cậu ạ.”

Cậu chủ tốc hẳn tấm màn cửa tung lên cao, để họ thấy rõ người ngồi trên xe. Cậu đưa tay vuốt ve lên gương mặt được bôi trét đầy phấn, nhếch mép cười, nói:

“ Các cậu nói thế thì tôi xin chấp hành đúng lệnh quan ban xuống. Đây, trên xe chỉ có tôi và cô ấy. Các cậu cứ đến mà kiểm tra, để làm trách nhiệm với bổn phận của mình.”

Đám binh lính liếc nhìn cô gái gục đầu vào vai cậu chủ lấy một cái, rất nhanh rồi quay mặt đi sang hướng khác. Một người chắp tay trước ngực, thưa:

“ Cậu chủ, mời cậu đi tiếp. Chúng tôi đã kiểm tra xong.”

Khi đó, cậu chủ mới kéo tấm rèm xuống, những giọt mồ hôi trên trán bây giờ mới bắt đầu chảy. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Qua sự việc lần này, cậu càng tin rằng Lưu Ly đang gặp nạn.

“ Mình đi thôi!” Cậu chủ hối thúc.
“ Dạ vâng, thưa cậu.”

Xe chạy thêm 1 canh giờ bất chợt lại bị dừng. Nghĩ phía trước xảy ra chuyện, nên cậu chủ hỏi vọng ra:

“ Tại sao lại dừng xe?”
“ Dạ thưa cậu, phía trước có người dừng lại.” Cậu gia nhân đáp.

Cậu chủ để Lưu Ly ngồi tựa vào thành xe, rồi ngó đầu ra quan sát. Phía trước, quả thực có thêm một đám người khác xuất hiện. Cậu đinh linh ắt có dự cảm chẳng lành sắp xảy ra.

“ Thôi nguy rồi. Gặp quan binh mình còn mượn danh Thái Sử đại nhân ra để họ kính phục mà không làm khó. Chứ chẳng may nếu gặp phải đúng bọn sát thủ đang truy lùng đuổi bắt cô ấy, thì há chẳng phải phía trước là nguy hiểm.”

Cậu chủ đang nghĩ thầm trong đầu. Bỗng có tiếng hô lớn:

“ Mau đi tìm mợ hai về cho tôi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nghe rõ cả chưa?”

Đám gia nhân đồng thanh hô lớn:

“ Dạ! Cậu chủ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.