Lấy Người Chồng Ma

Chương 41



Sau câu nói của họ, cậu chủ ngồi trong xe cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hẳn, vì dù sao đấy chính là người nhà họ Ngô, đang đi tìm tung tích của Lưu Ly.

Cậu chủ vẫn ngồi im trên xe, không vội giao người kể cả đã biết rõ mục đích của họ. Cậu gia nhân lên tiếng nói vọng vào:

“ Cậu chủ, chúng ta đi tiếp hay giao người?”
“ Đi tiếp đi, trước khi cô ấy tỉnh thì tôi chưa muốn giao cô ấy cho ai, trừ khi là chồng cô ấy.”
“ Dạ, hạ nhân hiểu nhân thưa cậu chủ.”

Cậu gia nhân quất roi vào mông ngựa, hối nó đi tiếp. Chiếc xe vừa lăn bánh được một đoạn, bất ngờ Văn Viên đuổi theo lên tiếng:

“ Khoan đã, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

Cậu gia nhân đành phải dừng xe, vì nếu cậu chạy thẳng càng khiến họ nảy sinh nghi ngờ. Cậu gia nhân nhìn Văn Viễn mỉm cười, hỏi:

“ Cậu chủ có chuyện gì xin cứ hỏi.”
Văn Viên cười, hỏi thẳng vào vấn đề:
“ Chị dâu tôi đêm qua chẳng may đi lạc đâu đó, không biết trên đường đi cậu có bắt gặp cô gái nào chừng gần hai mươi tuổi, gương mặt thanh thoát xinh đẹp, dáng người mảnh mai, làn da trắng mịn, mái tóc ngang lưng đen bóng không?”

Cậu gia nhân nghĩ thầm trong đầu:” Đấy chẳng phải người cậu chủ nhà mình vừa mới cứu sao? Hình dáng, ngoại hình y chang theo lời anh ta tả.” Nhưng cậu cậu gia nhân khéo léo không nói ra, cậu cười hề hề, trả lời:” Dạ không cậu ơi. Mà tôi nghĩ nếu có thì cũng không đến lượt cậu chủ tìm thấy đâu ạ?”

“ Hả! Cậu nói vậy là ý gì?” Văn Viễn ngạc nhiên, hỏi:

“ Chẳng là đoạn đường chúng tôi vừa đi qua cũng có binh lính của quan phủ truy bắt một cô gái, hình dạng theo mô tả thì giống với cô gái mà cậu chủ đang tìm. Nếu chúng tôi thấy đã báo quan từ nãy rồi cậu ạ.”

Nghe cậu ta nói, Văn Viễn cảm thấy trong chuyện này dường như không chỉ có bàn tay mẹ con mình dính vào, mà chắc hẳn ngoài kia vẫn còn người khác muốn bắt được Lưu Ly. Nhưng người đó lại là quan phủ, ông ấy sắp trở thành cha vợ của mình. Nghĩ đến đây, Văn Viễn cười xòa, nói:

“ Thì ra là vậy. Gia đình tôi từ trước đến giờ có mối quan hệ rất tốt với quan tri phủ ngự ở vùng này. Chắc cha mẹ ở nhà vì lo sự an nguy của chị dâu nên mới tìm tới cửa quan, nhờ họ tìm người giúp. Chuyện này cũng chẳng có gì làm lạ.”

Cậu gia nhân mỉm cười, gật đầu, đáp:” Dạ! Vậy tôi xin phép đi tiếp, đưa cậu chủ nhà tôi hồi phủ.”

Văn Viễn ra động tác phẩy phẩy tay, ý muốn nói:” Đi đi..” nhưng cậu gia nhân vừa định quất cây roi vào mông ngựa hối nó chạy đi, thì trong xe có tiếng ho khù khụ của nữ giới vang lên, khiến cả cậu gia nhân và Văn Viễn giật mình, tức thì anh ta chú ý đến, nhìn chăm chăm vào thùng xe, hỏi:

“ Ồ! Người ngồi trên xe đây là..?”

Cậu gia nhân căng thẳng hơn bao giờ hết, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra như tắm. Cậu cười gượng, chữa cháy nói:

“ À, là cậu chủ tôi và người yêu cậu ấy.”

“ Vậy sao? Tôi muốn gặp cậu chủ nhà cậu để xin lỗi cậu ấy một tiếng, vì từ nãy tới giờ đã làm phiền và làm mất thời gian quý báu của cậu.”

Cậu chủ ngồi trên xe tim cũng đập thình thịch, tựa như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Biết mình không lộ mặt không được, cậu đành rút con dao sắc bén ra khỏi vỏ, không kịp suy nghĩ gì nhiều, túm chặt nắm tóc của Lưu Ly xuống tay” Xẹt!” Mái tóc dài của cô giờ thành mái tóc ngắn chỉ qua vai một chút. Cậu chủ nhanh tay cất nắm tóc mình vừa cắt vào trong chiếc tay nải, thu lại con dao, nói vọng ra.

“ Tôi cũng muốn biết người ngoài kia là ai?”

Lời nói vừa dứt, cậu chủ hất tung tấm màn che chắn ngoài cửa xe vén lên cao, nhìn Văn Viễn mỉm cười, nói:

“ Chào cậu! Tôi tên Tuấn Khang. Sinh thời cha tôi làm quan tri phủ vùng này, nhưng không may cha tôi vừa mới qua đời hồi tháng trước. Chẳng hay, cậu đây là..?”

Văn Viễn làm động tác kính trọng cúi chào, nói với cậu chủ Tuấn Khang.”

“ Ồ! Thì ra công tử là con quan tri phủ, vậy mà tôi không biết. Thất lễ, thất lễ quá.”

Nói vậy, chứ ánh mắt dò xét của Văn Viễn vẫn len lén nhìn vào xe, rồi ánh mắt ấy dừng lại chỗ cô gái ngồi bất động bên cạnh Tuấn Khang. Cử chỉ thám thính này của Văn Viễn không lọt qua khỏi tầm mắt của Tuấn Khang, anh mỉm cười, giọng gượng gùng, nói:

“ Vốn tính tôi mang chút phong lưu đa tình, cậu chủ đây không chê cười chứ?”

Văn Viễn cười, nói:

“ Không sao, không sao. Nhưng tôi khuyên cậu, đào hát chỉ có thể dùng để mua vui thôi, còn khi kết hôn cũng phải chọn lựa người tương xứng chứ?

Tuấn Khang cười, trả lời:

“ Cậu chủ dạy rất phải, nhưng đối với tôi mà nói thì nghề nào trong xã hội cũng cần được tôn trọng cả. Bởi khi sinh ra, có những việc không theo ý chúng ta mong muốn.”

Nghe những lời này, nụ cười trên môi Văn Viễn đột ngột tắt lịm, nét mắt dần trở nên khó coi, đôi lông mày nhăn túm cả vào nhau, phẩy tay một cái bực bội, trước khi quay người bỏ đi nói một câu không mấy thiện cảm.

“ Hai người đi được rồi!”

Cậu chủ Tuấn Khang hạ màn cửa xuống. Sau chuyện này cậu thở phào nhẹ nhõm, tựa như trút được gánh nặng ngàn cân trên vai xuống. Cũng may Văn Viễn không phát hiện ra, cô đào hát mà anh ta mỉa mai nhắc tới, lại là chị dâu mình, người mà anh ta và cả nhà họ Ngô đang ra sức tìm kiếm.
——
Xe ngựa dừng lại ở một căn nhà lá đơn sơ. Ông cụ từ trong nhà bước ra, nheo mắt nhìn người vừa mới đến. Chợt nhận ra người quen, ông cụ mỉm cười nói vọng đến:

“ Cậu chủ đến đấy hả?”
Tuấn Khang gật đầu chào, đáp:”
“ Dạ vâng, ông lâu ngày có khoẻ không?”
“ y dà, tôi khoẻ, tôi khoẻ. Mời cậu vào nhà chơi.” Nói chào nhau xong, ông cụ rướn cổ nói với cô con dâu đang loay hoay làm dưới bếp:” Con ơi, mang cho cha ấm trà lên đây đãi khách.”

Bỗng, bước chân ông cụ dừng lại, ánh mắt cũng khựng lại theo, khi trông thấy cậu chủ và gia nhân dìu thêm một người bước vào, ông cụ nhận ra đó chính là một cô gái.

Mà cảnh này vô tình cũng bị bà vú Tư nhìn thấy. Thì ra bà ấy vượt đường xa cả đêm tới thôn Kiến Giang tìm chồng, cũng là để hỏi xem công việc mình giao phó ông ấy làm xong chưa. May mắn, đi được nửa đường thì bà ấy gặp lại chồng mình, sau khi nghe ông ấy trình bày và biết chắc mọi chuyện đã xong xuôi nên bà vú yên tâm quay lại nhà họ Ngô, không ngờ trên đường về lại trông thấy cảnh này:

Bà vú nghĩ:” Người kia sao nhìn quen thế không biết, nhất là bộ đồ cô ấy mặc trên người. Nó giống y chang bộ đồ gấm lụa mà phu nhân bảo mình đem vải đi may cho mợ hai. Không được, mình phải theo sát họ mới được, biết đâu tìm được chút manh mối về mợ chủ?”

Nghĩ vậy, bà vú để ý lúc không có ai ngoài vườn, vội vòng ra phía sau, vén cây dại nhảy qua bờ rào đi vào trong, đến sát vách nhà thì dừng lại, áp tai vào sát vách nghe lén:

Đứng trên hiên nhà, ông cụ thắc mắc hỏi:

“ Cô gái này, là..?”
“ Ông để chúng tôi vào nhà trước đã, tôi sẽ thưa chuyện với cụ sau.”
“ Vâng..vâng..mời cậu chủ vào. Nào! Đặt cô ấy lên tấm phản kia đi.”
“ Ông xem, còn cứu được cô ấy không? Hình như cô ấy đang bị sốt thì phải.”

Vừa đỡ Lưu Ly nằm xuống, ông cụ đã làm thao tác vạch mắt, kiểm tra hơi thở và nhịp tim đập, rồi ngẩng lên gật gù, nói trấn an:

“ Không sao, mạch đập vẫn ổn. Lòng tử mắt bình thường, chỉ là ngất vì kiệt sức mà thôi.”

Sau đó, ông cụ nhờ con dâu lau người và thay quần áo cho Lưu Ly, khi chùi hết lớp phấn ngụy trang trên mặt, bấy giờ ông cụ mới sững người:

“ Hả! Là cô ấy sao?”
“ Vâng, đúng đấy ông.”
“ Cậu gặp cô ấy ở đâu thế? Tại sao lại ra nông nỗi này?”
“ Cháu cũng không biết, trên đường từ chùa về đây thì cháu bắt gặp cô ấy nằm ngất bên ven đường.”

Vú Tư đúng rình ở ngoài, nghe xong câu này bèn tự đặt ra câu hỏi trong đầu:” Cậu ấy cứu mợ chủ trên đường về, chẳng nhẽ ngôi chùa cậu ấy nhắc đến lại là chùa Quan m nổi tiếng nhất vùng này, nằm sát bên cạnh thôn Kiến Giang? Vậy có nghĩa mợ hai đã từng đến thôn đó? Trời ạ! Tại sao mợ ấy đến đó? Mợ ấy có gặp chồng mình không? Đã phát hiện ra chuyện gì rồi chăng?” Hàng tá câu hỏi hiện hữu trong tâm trí mà bà vú rất muốn biết câu trả lời. Nhưng bà vú vẫn im lặng, nép sát mình vào vách tường nghe ngóng tình hình bên trong.

Khi đó, cậu Tuấn Khang thuật lại tất cả những sự việc mình gặp phải sau khi cứu Lưu Ly. Từ việc dùng phấn để hóa trang cho cô ấy thành đào hát, tránh khỏi tai mắt của binh lính, đến chuyện phải cắt phăng mái tóc thanh xuân của cô ấy để đánh lạc hướng đám người nhà nhà họ Ngô. Ông cụ chú ý lắng nghe, không bỏ sót câu nào. Nghe xong, ông cụ gật gù, nói:

“ Tôi đoán cô ấy đang trong tình trạng lành ít dữ nhiều.

Cậu chủ Tuấn Khang lo lắng, nói:

“ Liệu cô ấy có sớm tỉnh lại không?”

Ông cụ:

“ Cậu yên tâm, tôi có chút am hiểu về y thuật, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Nói đoạn, ông cụ ngồi xuống kiểm tra Lưu Ly thêm lần nữa. Khi khám xong một lượt, đôi lông mày của ông cụ nhíu lại, hai mắt híp tịt tựa như đang ưu tư.

Một lúc sau, ông cụ rít lên, rất khẽ. Chỉ đủ một mình ông nghe thấy:” Lạ thật! Trong y học đã nói, thấy máu thì gọi là tổn thương. Trừ tay đánh chân đá ra, mọi vết do vật khác gây nên đều gọi là tổn thương do ngoại vật. Nhưng trên người cô ấy lại không có phát hiện ra vết thương, vậy tại sao lại sốt vì cơn đau?”

Phải mất một lúc sau, ông cụ mới sực nhớ ra, ngoắc cậu gia nhân và bảo:

“ Cậu lại đây, phụ tôi đỡ đầu cô ấy ngồi lên.”

“ Để tôi giúp ông thêm một tay.”

“ Vâng, như vậy cũng được. Hai cậu để cô ấy ngồi lên, một người giữ thân, người còn lại giữ cố định phần đầu cho tôi.”

“ Nhưng để làm gì?” Cậu chủ thắc mắc, thấy lạ bèn hỏi.”

Ông cụ giải thích:

“ Theo kinh nghiệm của tôi, vầng trán của cô ấy hơi tái nhợt đi, đôi môi bạc phếch, cộng thêm mồ hôi lấm tấm đổ sau vành tai, có nghĩa cô ấy đã bị tổn thương do ngoại vật gây ra ở phần đầu. Bởi qua khám bệnh kiểm tra, thì trên cơ thể cô ấy không xuất hiện những biểu hiện lạ, như bầm tím, hay vết đánh tác động vào trực tiếp. Chỉ duy nhất phần đầu tôi chưa khám.”

Vú Tư đứng bên ngoài nghe xong há hốc miệng.

Tuấn Khang cũng ngạc nhiên không kém. Cậu hồi hộp vừa giữ thăng bằng cơ thể cho Lưu Ly, vừa hồi hộp nhìn ông cụ tìm ra vết thương.

Nửa phần đầu trước không phát hiện ra có điểm gì bất thường, mãi đến khi kiểm tra sau gáy ông vụ mới phát hiện ra vết bầm sau gáy, phải để ý kỹ lắm và vạch hết phần tóc ra thì vết bầm tím mới hiện ra trước mắt. Chỗ đó, trên da đầu của Lưu Ly u lên một cục, không to, song cũng có hiện tượng bầm tím, ngưng tụ máu.

“ Đây rồi, chính là nó. Chính nó đã gây ra cơn sốt cho cô ấy.”

“ Thì ra là vậy!”

Ông cụ đưa tay sờ vào vết thương, bàn tay di chuyển ra một diện rộng hơn xung quanh chỗ vết thương. Bỗng, tay ông khựng lại, tựa như đã sờ trúng vật gì đó, cảm nhận hơi gai gai rất rõ nét trên đầu các ngón tay. Không lâu sau, mắt ông mở bừng, dường như ông ấy đã hiểu ra vấn đề, rồi thảng thốt nói ra hai từ:

“ Huyệt Câm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.