Lấy Người Chồng Ma

Chương 43: Tình nhân hóa thành hung thủ



Chương 43: Tình nhân hóa thành hung thủ

Không lâu sau, cả nhà họ Ngô được một phen náo nhiệt. Ông phú hộ trừng mắt tức giận quát người làm:

“ Ông đã dặn mày không được loan tin ra rồi kia mà? Tại sao bọn họ lại chạy hết ra đây hóng chuyện thế hả?”

Người gia nhân sợ hãi, lắp bắp thưa:

“ Dạ thưa, còn chỉ báo cho ông chủ biết thôi, chắc có ai đó cũng biết giống con nên loan tin. Ông xem, nãy giờ con chạy vào phòng ông báo, con nào đã ra ngoài đâu ạ.”

Ông phú hộ thấy nhỏ người làm nói cũng đúng, từ khi chạy vào phòng báo, nó chưa hề rời ông nửa bước. Còn trước đấy thế nào thì chưa rõ.

Bà hai lên tiếng:

“ Tình thế đang cấp bách, thôi thì mình tạm gác chuyện ai loan tin sang một bên đi. Chúng ta tới đó xem thực hư thế nào.”

Ông phú hộ hừ một tiếng, phẩy tay áo chắp sau mông mặt mày hằm hằm sát khí đi đến dãy nhà bỏ hoang.

Trong phòng, tiếng thở dốc vừa tắt, mồ hôi vã ra như tắm trên thân hình cong tớn nóng bỏng không manh áo của bà ba càng làm đối phương si mê khao khát. Ông ta vừa mặc quần áo vừa nói với bà ba:

“ Hôm nay đến đây thôi, dạo này việc công hơi nhiều nên trong người tôi thấy hơi mệt.”

Ông ta định rời đi nhưng tiếng bước chân chạy dồn dập bên ngoài dội đến khiến ông ta đột ngột dừng lại. Hướng ánh mắt gian ác nhìn bà ba, hỏi:

“ Có kẻ lén theo bà đến đây, và phát hiện ra nơi này?”

Bà ba hoảng hốt bật dậy, luống cuống tìm quần áo, chân tay lóng ngóng lắp bắp nói:

“ Không, mỗi lần đến đây gặp ông tôi đều quan sát rất kỹ kia mà. Xảy ra cớ sự này tôi nào hay biết gì.”

Rồi ba bà quỳ mọp xuống, chiếc áo mới kịp xỏ vào một ống, ôm chân gã nhân tình năn nỉ:

“ Nếu chuyện bại lộ, xin người hãy đưa tôi đi cùng. Tôi tình nguyện bỏ lại tất cả, chỉ cần ông cho tôi một danh phận mà thôi.”

Chỉ thấy ánh mắt sắc bén đầy sát khí mà ông ta dành cho bà ba. Ông ta túm tóc bà ấy, bật ngược ra đằng sau, móc con dao mình thủ sẵn trong lưng quần, không nói thêm một lời đưa lên cổ bà ba làm động tác thuần thục rất nhanh nhẹn.

“ Xẹt..!!!”

Máu từ cổ bà ba phun ra tạo thành màn mưa máu, cách chết của bà ấy giống y chang với cái chết của vị quan tri huyện.

Hai mắt bà ba trợn ngược, chỉ kịp rú lên tiếng thét kinh hoàng rồi cả cơ thể phủ gục xuống đất.

Ông ta cười nhếch mép, trước khi bỏ đi bằng lối cửa sổ phía sau vẫn kịp miết lưỡi dao lên chiếc áo, lau sạch máu. Sau đó tông khỏi cửa sổ xông ra ngoài. Bóng dáng ông ta nhanh chóng hoà vào màn đêm.

“ Hắn trốn thoát phía đằng kia. Mau mau bắt lại cho ông. Đứa nào bắt được kẻ gian, ông nguyện chia hẳn cho 1 mẫu ruộng.”

Thì ra, ông phú hộ và mọi người vừa đạp cửa xông vào thì đã thấy gã đàn ông chạy trốn ra ngoài theo lối cửa sổ không có song cửa. Còn cơ thể lõ/a lồ của bà ba nằm bất động trên vũng máu. Ông phú hộ không thương xót, ánh mắt căm phẫn nhìn cơ thể trần trụi của vợ mình, rít lên đay nghiến.

“ Cái thứ đàn bà lăng loàn không ra gì. Ông đối xử với mày chưa đủ tốt hay sao mà mày còn cắm sừng ông sau lưng? Làm ra cái chuyện đáng khinh bỉ này ở đâu không ở, còn đưa trai về nhà ông tằng tịu. Hừm!”

Hoa Quỳnh quỳ mọp xuống, khóc lóc, sợ sệt xen lẫn sự xấu hổ thay cho mẹ mình. Thường ngày cô ta rất kiêu ngạo vì có người mẹ xinh đẹp đầy uy quyền như bà ta, cho đến hôm nay, tất cả đã mất hết.

Đám gia nhân trong nhà sợ xanh mặt. Chẳng ai dám hé răng nửa lời bàn tán.

Bà hai sai người mang chiếc chăn cũ đến phủ lên thân xác của bà ba. Ông phú hộ thấy vậy, tỏ vẻ khó chịu quát mắng:

“ Bà không cần thương xót loại đàn bà đ/ĩ điế/m này làm gì. Khiêng ả ta lên xe ngựa, chạy quanh làng bêu rếu cho ông.”

Hoa Quỳnh lết tấm thân đến ôm chân cha van xin:” Cha! Xin cha tha cho mẹ con. Dù sao mẹ cũng mất rồi mà cha.”

Ông phú hộ hất cánh tay của con gái ra.

Bà hai khi đó lên tiếng khuyên nhủ chồng:

“ Tôi biết nỗi uất hận mình đang phải chịu. Nhưng mà dù sao em ba cũng phải trả giá cho những việc làm sai trái bằng chính mạng sống của mình rồi. Mình làm vậy, ba đứa con của em ba liệu còn mặt mũi ngóc đầu nhìn thiên hạ.”

Văn Bằng cũng lên tiếng khuyên nhủ:

“ Mẹ con nói đúng đấy cha ạ. Xin cha đừng làm vậy, không phải vì dì ba mà vì các em của con.”

Ông phú hộ nghe xong cũng mềm lòng. Trước khi bỏ đi phủi tay ra lệnh:

“ Khiêng xác nó về quê trả lại cho cha mẹ nó. Chuyện đêm nay nếu đứa nào hé răng nói nửa lời truyền ra ngoài. Ông cắt lưỡi đứa đó.”

Gia nhân trong nhà sợ hãi đồng thanh hô lớn:

“ Vâng, chúng con hiểu rồi thưa ông chủ.”

Gã nhân tình của bà ba biết rõ các ngõ ngách trong nhà ông phú hộ đã bị người làm phong toả. Bèn nghĩ đến nơi duy nhất có thể an toàn cho bản thân lúc này, chính là phòng của Trúc Diễm.

Nghe tiếng gõ cửa, Trúc Diễm bừng mở mắt. Cô uể oải ngồi dậy nói vọng ra:” Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm còn tới làm phiền người ta ngủ?

Giọng nói khe khẽ vang lên:” Là cha đây con gái. Mau dậy mở cửa cho cha, nhanh lên.”

Trúc Diễm giật mình, đúng là giọng nói của cha mình thật. Cô ta vội vàng chạy ra mở cửa, một bóng người nhảy phóc luôn vào trong rồi nhanh chóng xoay người đóng cửa, chốt chặt lại.

“ Cha, sao cha lại đến đây? Lại đang là ban đêm. Mẹ con có đến cùng cha không?

Ông ta vẫn đứng sát bên cạnh cửa sổ, chỉ dám hé ra một lỗ đủ ghé mắt ra ngoài quan sát. Thấy đám người nhà họ Ngô chưa tìm đến đây, bèn giải thích qua quýt cho xong việc.

“ Cha bị người ta vây bắt, muốn đến đây tìm con nhờ giúp. Đợi khi trời sáng, cha tìm cách quay về.”

Trúc Diễm tỏ vẻ nghi ngờ, vặn hỏi:

“ Cha đường đường làm quan tri phủ, quản lý nắm quyền cả một vùng, danh tiếng lẫy lừng khắp nơi. Vậy cớ làm sao để bọn họ vây bắt? Trừ khi, cha..cha.. làm chuyện xấu.”

Trúc Diễm vừa nói xong, tiếng hô hoán bên ngoài truyền đến, nghe rất rõ:

“ Hắn chỉ trốn quanh quẩn trong nhà thôi, mau tìm hắn lôi cổ về đây cho ông.”

“ Ông chủ, có cần khám xét các phòng ngủ không ạ? Con sợ hắn đột nhập vào phòng của các cô chủ, cậu chủ, bắt cô cậu làm con tin.”

Nghe gia nhân nói xong, ông phú hộ càng lo lắng cho người thân, bèn ra lệnh:

“Tìm đi, tìm hết ngõ ngách đừng bỏ sót nơi nào cho ông. Các phòng của bà chủ và cô cậu cũng phải kiểm tra, chỉ khi nào họ lên tiếng báo an toàn thì mới thôi.”

“ Dạ, bọn con nghe rõ rồi thưa ông chủ.”

Cửa phòng đầu tiên họ tìm kiếm chính là phòng của Trúc Diễm, bởi phòng cô ấy gần nhất chỗ họ đứng.

Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, bên trong hai cha con đều hồi hộp, lo lắng, tim đập thình thịch, tựa như muốn nghẹt thở.

Ông ta hất hàm ra hiệu cho con gái. Trúc Diễm ý, hỏi vọng ra:” Ai vậy? Tôi đang nghỉ ngơi mà, trời khuya vậy còn tới đây?”

Cậu gia nhân lên tiếng:

“ Thưa cô chủ. Trong nhà đang có kẻ gian đột nhập, chúng tôi đã tìm kiếm hết các ngả mà vẫn không thấy tăm hơi hắn. Ông chủ sợ kẻ gian đột nhập vào phòng làm hại bà chủ và cô cậu, nên bảo chúng tôi đến đây làm phiền cô hỏi xem cô có an toàn không? Xin cô chủ mở cửa.”

Trúc Diễm luống cuống, ấp úng trả lời:” Tôi..tôi..ổn..vẫn ổn.”

“ Xin cô chủ mở cửa!”

Ông ta lại hất hàm, ra hiệu cho Trúc Diễm ra mở cửa, bản thân ông ta trốn sau cánh cửa, có thoát được hay không còn phải xem Trúc Diễm đối đáp ra sao.

Tiếng bản lề vang lên ken két, Trúc Diễm làm bộ ngáp ngắn ngáp dài, đưa tay lên che miệng, rồi hỏi:

“ Tôi đây, tôi không thấy ai cả.”

Cậu gia nhân ngó đầu vào, trong phòng tối om. Cậu phải giơ cao cây đèn trên tay soi cho sáng khắp gian phòng, thấy mọi thứ vẫn ổn cậu mới thụt đầu lại. Quay sang nói với ông chủ.

“ Phòng cô Trúc Diễm an toàn ông ạ.”

“ Ừm! Vậy sang phòng khác tìm kiếm nhanh lên. Phòng của ai cũng phải kiểm tra cho ông.”

Trúc Diễm đóng rầm cửa. Đứng tựa lưng vào cánh cửa mà mồ hôi vã ra như tắm như lo sợ cha mình bị phát hiện. Nhưng may, họ đã bỏ đi. Cả hai cha con nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
—-
Trong khi mẹ mình bị gã tình nhân sát hại dã man ở nhà, thì bên này, người của Văn Viễn đã bao vây toàn bộ ngôi nhà của ông lão.

Văn Viễn nhìn vào trong ngôi nhà tối om, khoé môi cười nhếch lên. Anh ta chẳng buồn bận tâm xem có những ai ở bên trong, chỉ làm động tác giơ tay phảy phảy nhanh nhẹn và dứt khoát.

“ Ra tay đi.”

Ngay sau câu nói, nhiều mồi lửa được đám đàn em của Văn Viễn phóng vào, do ngôi nhà của ông lão được lợp bằng lá nên rất dễ bén lửa.

Ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy phừng phừng, nhìn thấy cảnh tượng này ông chồng bà vú mới yên tâm rời đi.

Văn Viễn còn chưa yên tâm, bèn hỏi:

“ Có dám chắc không một ai thoát ra khỏi nhà chứ?”

Gã đàn em đáp:

“ Vâng, thưa cậu chủ. Người của chúng ta bao vây toàn bộ nơi này rồi nên cậu chủ yên tâm. Một con muỗi cũng khó bay lọt.”

“ Vậy thì tốt. Đem số tiền này chia cho mọi người đi. Tôi về trước kẻo bị người nhà phát hiện ra, các cậu ở lại đây, chờ cho ngôi nhà bị thiêu rụi hoàn toàn thì mới rút lui nghe chưa?”

Hắn cầm tiền, vâng vâng dạ dạ. Đợi Văn Viễn đi khỏi và chia tiền xong thì bọn chúng mới tản ra xa, ẩn nấp trốn sau những lùm cây hoang dại mọc xung quanh nhà, để hễ người dân chạy tới dập lửa cũng không bị họ phát hiện.

Ngọn lửa nhanh chóng biến ngôi nhà thành một bãi tro, đỏ hừng hực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.