Lấy Người Chồng Ma

Chương 44



Sau khi bọn chúng bỏ đi vì thấy ngôi nhà đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thì ông lão cùng Lưu Ly quay trở lại. Họ đứng bên ngoài nhìn vào căn nhà giờ chỉ còn lại đống tro tàn và cảm thấy mình thật may mắn vì đã thoát chế/t trong gang tấc.

“ Sao ông lại biết bọn họ sẽ đến đây phóng hoả nhà mình?”

Ông cụ cười, vừa quay người đi vừa nói:

“ Có những chuyện không thể nói rõ ra cho cô hiểu, chỉ cần biết cô đã thoát được đại nạn lần này là tốt rồi. Còn đại nạn kế tiếp, tôi không dám chắc cô có thể bảo toàn được mạng sống hay không? Bởi nó còn tùy thuộc vào nhiều nguyên do, cái chính vẫn là tự bản thân cô phải vượt qua.”

Bóng hai người họ khuất dần trong màn đêm đen kịt.
—-
Trong khi đó, Văn Thanh đã đến thôn Kiến Giang trong một buổi chiều nắng vàng gió lộng. Anh tìm đến nhà bà đỡ nhưng lại không biết tên bà ấy, cũng may cho anh, vùng này danh tiếng của bà đỡ khá nổi trội, nên không lâu sau đã tìm được nhà bà ấy.

“ Cậu nói sao, mẹ cậu chế/t rồi ư? Vì sao chứ?” Văn Thanh ngạc nhiên hỏi.

Cậu con trai bà đỡ buồn bã trả lời:

“ Mẹ tôi bị người ta sát hại ngay trong nhà, hôm đó may mắn có một cô gái trẻ đến kịp lúc nên vợ con tôi mới thoát nạn.”

Văn Thanh lập tức ngoảnh lại nhìn cậu trai, khẽ chau mày, lẩm nhẩm một lúc rồi ngước lên hỏi:

“ Có phải cô gái đó rất xinh, cao ráo, da trắng, mái tóc đen dài chấm thắt lưng, sống mũi cao, giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng không?”

Cậu trai ngẫm nghĩ, rồi gật gù đáp:

“ Vâng, hình như đúng là cô ấy. Nhưng người với người giống nhau là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, không biết cô gái anh nói có phải là cô gái đã cứu vợ tôi một mạng hay không?”

Để chắc chắn cô gái từng xuất hiện ở đây khi bà đỡ gặp nạn chính là Lưu Ly vợ mình, Văn Thanh đã đề nghị cho mình mượn giấy bút. Cậu ngồi vẽ tỉ mỉ từng đường nét, không lâu sau đã vẽ xong bức phác hoạ về vợ mình. Anh đưa nó cho người đàn ông xem và hỏi:

“ Cậu xem, có đúng cô ấy không?”

Vừa nhìn vào bức vẽ chân dung, cậu trai ngay lập tức mở tròn xoe mắt, há hốc miệng ngạc nhiên không phải vì người trong hình và cô gái cứu vợ mình là một, mà bơi nét vẽ của Văn Thanh quá đặc sắc và sống động, trông y như người thật từ trong tranh bước ra.

“ Vâng vâng, đúng rồi! Chính là cô ấy.”

Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, Văn Thanh chắc chắn Lưu Ly đã đến đây. Nhưng vì sao cô ấy đột ngột bỏ nhà đi và đến tận nơi này, thì cậu cần tìm thấy cô ấy để hỏi cho ra nhẽ.

Sau khi nói lời từ biệt với gia chủ, Văn Thanh rời khỏi thôn Kiến Giang ngay trong đêm. Anh lo lắng bồn chồn về sự an nguy của Lưu Ly, chỉ sợ trên đường quay về cô ấy gặp nhiều bất chắc.

Sáng sớm tinh mơ, trời còn mờ hơi sương người nhà họ Ngô đã thấy tiểu thư Trúc Diễm rời khỏi nhà ông phú hộ. Trên đoạn đường ra cổng, cô chạm mặt với bà cả, bà cả liếc nhìn đám gia nhân theo hầu Trúc Diễm, rồi lại nhìn cô, nghiêm mặt hỏi:

“ Sao người này phải dùng khăn che mặt?”

Trúc Diễm trong lòng tuy đang sợ hãi, nhưng vì tính mạng và danh dự của cha mình nên phải nén nỗi sợ vào trong, cô ta trầm giọng, ra vẻ thưa gửi.

“ Dạ phu nhân, người này từ bên phủ cha con cử sang đón, không phải người làm trong nhà họ Ngô. Ông ấy trên đường đi chẳng may bị nhiễm lạnh, nên có thể đã bị cảm cúm. Con sợ bệnh lây sang cho người khác nên mới dặn ông ấy che miệng lại.”

Bà cả cười nhạt, dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm liếc xéo ông ta một cái, rồi nói:

“ Thì ra là vậy. Nhưng để đảm bảo an toàn cho tiểu thư, tôi muốn ông ta gỡ khăn che mặt xuống. Làm vậy tôi mới yên tâm rằng người này đúng là do quan tri phủ đưa sang đón tiểu thư về.”

Biết bản thân đã bị bà cả làm khó, hơn nữa, ánh mắt bà cả đầy dẫy sự nghi ngờ mỗi khi nhìn vào cha mình.

Quan tri phủ thấy vậy, bèn giả vờ ho khù khụ mấy tiếng, giọng khàn khàn vang lên như người bị hụt hơi:

“ Phu nhân! Là do tôi bị cảm lạnh thật mà. Tôi mở khăn che mặt ra cũng được, chỉ sợ ảnh hưởng đến phu nhân.”

Bà cả nhếch mép cười, xoay nửa khuôn mặt ra đằng sau, nói với vú Tư:

“ Vú Tư, chuyện này tôi giao cho bà. Kiểm tra xong mới cho họ ra khỏi nhà họ Ngô, nghe rõ chưa.”

“ Dạ thưa phu nhân. Tôi đã hiểu rồi ạ.”

Trúc Diễm hai tay nắm chặt vạt áo khi thấy bả cả bỏ đi. Lúc này, trước mặt cô ta chỉ có vú Tư và hai người hầu thân cận bên cạnh bà cả và chắc chắn cha mình sẽ phải gỡ tấm khăn che mặt kia xuống.

“ Mình phải làm gì bây giờ?” Câu hỏi này Trúc Diễm tự nghĩ trong đầu:

Mồ hôi trên trán hai cha con bắt đầu vã ra như tắm.

Vú Tư nói:

“ Tiểu thư, xin người hạ lệnh gỡ khăn che mặt xuống. Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ làm theo lệnh được phu nhân giao lại, mong tiểu thư hiểu.”

Trúc Diễm trừng mắt, toan nói gì đó nhưng quan tri phủ liếc nhìn cô khẽ lắc đầu, ngầm ra hiệu đừng gây sự, tránh tăng thêm nỗi nghi ngờ cho người khác.

Ông ta nói, vẫn là giọng khàn khàn khẹc khẹc vang lên:

“ Tiểu thư, xin người để thảo dân mở khăn che mặt xuống.”

“ Tôi..!.!”

Quan tri phủ từ từ đưa tay lên nắm vào tấm khăn che mặt định vạch ra cho bà vú kiểm tra, thì đúng lúc ấy có tiếng gọi ngoài cổng:

“ Trúc Diễm, tôi tưởng em hồi phủ rồi chứ, sao em còn ở đây?”

Quan tri phủ nhân cơ hội buông tay ra khỏi tấm khăn che mặt.

Bà vú và mọi người ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn. Thì ra đó là giọng nói của Ngô Văn Lâm.

Văn Lâm phăm phăm bước đến, điệu bộ rất gấp gáp, cộng thêm sắc mặt nghiêm trọng đi tới trước mặt, nói với chị em họ.

“ Cậu mợ ở nhà đang lo lắng và đợi em về nhà đấy, vì mãi không thấy em về nên cậu nhờ anh sang đây tìm em.”

Trúc Diễm thấy anh họ xuất hiện vào đúng ngàn cân treo sợi tóc giống như bản thân sắp đuối nước vớ được chiếc áo phao, nhanh nhảu đáp lời chỉ sợ bà vú ngăn cản:

“ Được được… em về nhà ngay.”

Họ vừa tính bước đi tiếp, bất ngờ bà vú dang rộng cánh tay bước lên phía trước ngăn cản bước tiến của họ, khiến đám người cùng Trúc Diễm thình lình khựng chân. Bà vú không lên tiếng, song hành động của bà ấy quá rõ ràng khiến quan tri phủ không khỏi lo sợ thân phận của mình bị bại lộ.

Trúc Diễm trừng mắt, vẻ mắt tức tối quát mắng:

“ Bà làm cái gì đấy? Tránh ra để tôi còn kịp về nhà.”

Bà vú không để ý đến lời cô ta nói, chỉ chăm chăm nhìn sâu vào đôi mắt và gương mặt đang toát mồ hôi hột của người đàn ông che mặt, ngẫm nghĩ trong đầu:” Trông ông ta rất quen, hình như mình đã gặp ông ta rồi thì phải?” Bà vú lại đứng lặng im suy nghĩ trong giây lát, dường như bà ấy vừa nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, khẽ”À” lên tiếng trong miệng rồi lại tự nhủ:” Thì ra là quan tri phủ mới đến vùng này nhận chức, cũng chính ông ấy là người xét xử vụ cô chủ Hoa Chanh bị người ta mưu hại. Hèn gì trông ông ta lại quen đến vậy.” Rồi bà ấy lại im lặng, mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông. Lại một lúc nữa trôi qua, bà vú tự nói trong thâm tâm:” Nếu ông xuất hiện thần bí ở đây lại còn che mặt kín thế kia, chả nhẽ gã đàn ông người tình của bà ba lại chính là ông ta? Nếu vậy cũng tốt, thôi thì hãy chừa lại cho ông ta một đường sống, cũng là chừa lại cho mình một lối thoát.” Nghĩ đến đây bà vú hạ hai cánh tay xuống, cười xòa tự động đứng rẽ sang một bên cúi đầu giọng kính cẩn vang lên:

“ Tiểu thư, mời cô hồi phủ.”

Hai cha con Trúc Diễm như trút được gánh nặng xuống khỏi vai, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Họ vừa bước qua chỗ bà vú đứng, bỗng bà ấy đứng thẳng lưng nhìn theo họ, nói lớn:

“ Tiểu thư, sau này có gì khó khăn mong tiểu thư sẵn lòng giúp đỡ.”

Câu nói này nó không hề đơn giản chỉ là một câu nói đùa, quan tri phủ nghe và hiểu cả chứ. Ông ta không dám lên tiếng, còn Trúc Diễm khẽ đánh nửa khuôn mặt liếc nhìn cha, khi thấy ông ấy gật đầu cô ta mới quay lại, cố rặn ra nụ cười thân thiện trả lời bà vú:

“ Cảm ơn vú, tôi sẽ ghi nhớ lời vú nói.”

Nghe được câu đáp án thỏa đáng thì bà vú mới yên tâm quay người đi. Nụ cười xã giao trên môi cũng lập tức biến mất theo gót chân của bà ấy. Bà vú đi tìm bà chủ, mừng thầm trong đầu vì bản thân mình đã nắm được thóp và điểm yếu của cha con quan tri phủ.

Phía quan tri phủ thì lại khác. Ông ta hiểu rõ về hàm ý của câu nói khi nãy nên trong lòng không mấy vui. Song chẳng thể đạo ngược được tình thế nhất là vào hoàn cảnh như bây giờ, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thoát khỏi nhà họ Ngô càng sớm thì càng an toàn.

Vân Lâm theo sau Trúc Diễm đi sang nhà quan tri phủ ăn đám giỗ.

Nhà ông phú hộ không tổ chức đám tang cho bà ba, ngược lại ông sai người làm sắp cho ông mâm cúng để tạ lỗi với tổ tiên cũng là để đưa ra lời phán quyết.

Cơm nước xong xuôi, người nhà họ Ngô có mặt đông đủ trên bàn trà chỉ thiếu mỗi hai vợ chồng Văn Thanh – Lưu Ly. Ông phú hộ không thể đợi họ về, thấy những người cần thiết đã có mặt nên nói luôn vào việc chính.

“ Kể từ ngày hôm nay trong ngôi nhà này ông cấm không ai được nhắc đến tên của cô ta nữa. Cái thứ đĩ toã không biết giữ phận như cô ta không xứng là người nhà họ Ngô này. Cũng kể từ hôm nay, mọi chuyện lớn bé trong nhà đều do bà cả và bà hai quán xuyến. Đứa nào cãi lời ông cứ vậy mà cuốn xéo đi, ông không chứa chất.”

Ba anh em Văn Viễn nhìn nhau rồi cúi gằm mặt. Nhiều lần Hoa Quỳnh toan nói gì đó nhưng lại thôi. Hoa Liễu thì khác, kể từ giờ phút cô bị mẹ ép ph.á tha.i thì tình yêu và sự kính trọng đối với mẹ trong cô đã cạn. Sắc mặt cô lạnh tanh có chút nhợt nhạt xanh xao. Cơ thể cô yếu dần đi sau chuyện đó, đã có lúc cô cảm nhận mình không đủ sức để đứng dậy. Cô ôm bụng nhăn nhó, vừa đứng lên tính xin cha mẹ cho mình quay về phòng nằm nghỉ thì bất ngờ cơ thể cô ngã xuống đất trước sự bàng hoàng của cả nhà:

“ Con bé Liễu nó bị làm sao thế?”

Ông phú hộ lo lắng sốt sắng hỏi:

Để che giấu việc em gái mình không chồng mà chửa hoang, Văn Viễn nhanh chân hơn ông phú hộ một bước, lao đến đỡ Hoa Liễu dậy và đáp:

“ Thưa cha, chắc em con bị sốc về chuyện của mẹ đấy ạ.”

Ông phú hộ vội nói:

“ Mau mau..đưa em gái con về phòng nghỉ ngơi đi nhanh lên.”

Hoa Liễu vừa được anh trai dìu đứng dậy, bất ngờ dưới háng cô phát ra âm thanh” Ộc” tiếng, máu huyết ứ trong người cứ thể chảy ra từ cửa mình, chẳng mấy chốc nhuốm đỏ chiếc quần gấm cô đang mặc.

Cả nhà nhìn vào há hốc miệng.

Với hai lần sinh đẻ của bà cả thì bà ấy phần nào đoán ra vấn đề mà Hoa Liễu đang gặp phải. Lúc Văn Viễn định dìu Hoa Liễu về phòng thì bất ngờ bị bà cả gọi giật ngược, hỏi:

“ Con bé bị rong kinh sau sinh đấy à? Nếu không tại sao máu ở dưới cửa mình lại chảy ra ồ ạt thế kia.”

Mặt anh em Văn Viễn tái mét. Đôi chân khựng lại theo lời câu hỏi của bà cả. Cậu ta nghĩ trong đầu:” Thôi chết, để mụ già ấy nắm được thóp rồi. Chuyện của mẹ còn chưa kịp lắng xuống nếu để cha biết nhỏ Liễu lại có chửa hoang thì chắc chắn sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà mất.”

Suy nghĩ trong đầu của cậu ta vừa dứt, cậu gia nhân người làm trong nhà hớt hải chạy vào, bẩm:

“ Bẩm ông chủ bà chủ, ngoài cổng có người xin vào gặp ông bà chủ ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.