Lấy Người Chồng Ma

Chương 6: Đám cưới với người chết



Chương 6: Đám cưới với người chết

Hai mắt cô mờ đi, hình ảnh người đàn ông trước mặt trở nên nhạt nhoà mơ hồ. Không biết Ngọc Điệp ngủ thiếp đi bao lâu, nhưng đến khi cô tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng pháo nổ râm ran ngoài cổng.

Cô bừng tỉnh, thấy bộ quần áo trên người mình đã được thay mới hoàn toàn. Nó không phải đồ cô mặc thường ngày, mà trên người cô khoác chiếc áo dài màu đỏ thẫm.Thiết kế áo dài này đặc biệt gây ấn tượng bởi tà sau có đuôi dài khiến cho gót hồng trở nên uyển chuyển theo mỗi bước đi. Họa tiết thêu long phụng chụm đầu vào nhau như lời chúc phúc cho uyên ương về một cuộc sống hạnh phúc, vợ chồng ý hợp tâm đầu.

Ngọc Diệp ngắm nghía bộ quần áo trên người một lúc, rồi tự hỏi:” Tại sao họ bắt mình mặc trang phục này? Trông giống như….?” Nghĩ đến đây, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung.

“ Lưu Ly, mẹ vào được chứ?”

Ngọc Điệp há hốc miệng, chưa kịp trả lời thì tiếng khoen cửa ken két vang lên. Cô nhìn ra, thấy một người đàn bà tuổi ngoài bốn mươi, mái tóc vấn cao, quần lụa áo gấm trông thật tươm tất. Bà ta nhanh chân bước đến, cười hề hề đon đả nói:

“ Con à, bên đàng trai sắp đến rước dâu rồi đấy, chuẩn bị xong chưa con? Còn thấy chỗ nào chưa được mẹ sai người vào sửa lại cho con.”

Ngọc Điệp biết mình đã trở về kiếp trước, bởi từ cách ăn mặc cho đến bối cảnh rõ ràng là của từ thời xa xưa. Ngọc Điệp chưa thể chấp nhận mình là cô gái có tên Lưu Ly, bởi vì bản thân cô chưa biết rõ có phải cô ấy là kiếp trước của mình không, song gương mặt và vóc dáng thì lại giống nhau như hai giọt nước.

“ Bà là mẹ tôi ư? Đây là đâu?”

Người đàn bà cười, nói:

“ Con hôm nay bị làm sao thế? Hay do được gả vào nhà họ Ngô nên con mừng quá chăng, quên cả ta là gì của con?”

Nói đến đây, bà ta sực nhớ ra điều gì đó, rồi quay sang nhìn Ngọc Điệp, đay nghiến rít lên:” Nhà họ Trần tuy không sinh cô ra nhưng đã có công nuôi dạy cô khôn lớn thành người. Chẳng nhẽ bây giờ cô nhẫn tâm ngồi im nhìn ông nội chết dần từng ngày, người thương cô nhất.” Bà ta ngồi xuống, vén tà áo dài đặt lên đùi, thái độ thay đổi đến chóng mặt khiến Ngọc Điệp không kịp trở tay.

Ngọc Điệp vẫn cố gắng hỏi thêm để hiểu hơn về lai lịch cô gái tên Trần Lưu Ly. Quả nhiên bà ta không chút nghi ngờ gì, cứ ngỡ cô là Trần Lưu Ly, nên kể lại về xuất thân của Lưu Ly cho cô nghe. Nghe bà ta kể xong, Ngọc Điệp biết cô gái tên Lưu Ly kia chỉ là con nuôi trong gia đình này. Ông nội cô, một người thợ rèn ở chợ đã cưu mang Lưu Ly từ khi mới lọt lòng. Nghe đâu, từ khi sinh ra Lưu Ly đã mồ côi cha mẹ, và bị người thân nhẫn tâm vứt ở ngoài đường, hôm đó ông nội đi làm về muộn thì tình cờ phát hiện ra đứa bé bị bỏ rơi. Kể từ đó cô mang họ Trần, tên Lưu Ly, một loài hoa đẹp tao nhã thanh cao. Cũng qua câu chuyện mà Ngọc Điệp biết thêm, người ông cưu mang cô bao nhiêu năm nay đang bị bệnh nặng, cần tiền chữa bệnh nên chọn cô gả thay con gái họ.

Ngọc Điệp thở dài, trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ thì cách gật đầu đồng ý là hợp lý nhất. Cô làm vậy vừa muốn giúp Lưu Ly làm tròn bổn phận của một người con, người cháu, cũng là để trả ơn họ công dưỡng dục. Mặt khác cô muốn tìm đường trở về kiếp hiện tại của mình.

“ Thôi được, con đồng ý.”

Gương mặt bà ta giãn hẳn ra sau câu nói của Lưu Ly. Bà ta cười hề hề, phe phẩy chiếc khăn tay thêu hoa, nói:

“ Có vậy chứ, như vậy mới là con gái ngoan. Mẹ hứa, sau khi nhận đủ tiền sính lễ, cha mẹ sẽ tìm thầy lang giỏi về chữa bệnh cho ông nội.”

Lưu Ly gật gù, một lúc sau mới lên tiếng:

“ Mẹ, con có một thỉnh cầu!”

Bà ta quắc đôi mắt nhìn Lưu Ly, song ánh mắt dữ tợn ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt đồng cảm, hỏi lại cô:

“ Con có yêu cầu gì? Chỉ cần không quá đáng mẹ hứa sẽ chấp thuận.”

Lưu Ly:” Con muốn sang chào ông nội. Lần đi này không biết bao giờ con mới được về nhà thăm gia đình. Mẹ có thể đồng ý không?”

Tưởng gì, đây vốn là điều hết sức đơn giản đối với bà ấy. Bà ta nghe xong mặt tươi như hoa, nói với Lưu Ly;

“ Dĩ nhiên là được rồi! Nào, đi theo mẹ. Nhanh đi kẻo đi đàng trai sắp đến rước dâu.”

Căn phòng tồi tàn ẩm thấp vừa hé mở, mùi ẩm mốc đã xộc thẳng lên mũi khiến Lưu Ly phải quay mặt đi hắt hơi mấy cái. Bà ta đẩy cô vào bên trong rồi dặn:

“ Nhanh lên nhé, ông con bệnh lâu năm thành ra trí nhớ không còn được minh mẫn. Cha con thì mất sớm, một mình mẹ nuôi hai đứa con cực khổ lại thêm ông nội con bệnh nặng, thành ra…”

Nói đến đây bà ta bỏ ngỏ câu nói rồi quay người dời đi, tạo chút thời gian eo hẹp cho hai người nói chuyện.

Lưu Ly bước vào trong, nhìn ông cụ nằm bắt động trên giường cô lại nhớ đến ông nội của mình. Cô ngồi xuống bên cạnh nắm chặt tay ông cụ và hỏi:

“ Ông yên tâm, cháu sẽ là người thay cô ấy gả đi.”

Ông cụ rưng rưng nước mắt nhìn Lưu Ly, miệng muốn thốt ra vài câu nhưng cổ họng nghẹn cứng. Lưu Ly mỉm cười nhẹ, vỗ vỗ vào tay ông cụ trấn an:

“ Ông yên tâm, cháu sẽ không yếu đuối!”

Ông cụ chớp chớp mắt, Lưu Ly đưa tay lên cản những giọt nước mắt sắp chảy ra. Chợt phía ngoài có tiếng pháo nổ giòn tan, cũng là lúc đoàn rước dâu họ nhà Ngô đến đón.

Bà ta đứng bên ngoài mở tung cửa, chạy xộc vào trong bấu chặt tay Lưu Ly kéo đi, vừa kéo vừa hối thúc:

“ Nhanh lên con à, đàng trai đến rồi kìa.”

Sính lễ nhiều lắm, nhà họ Ngô mang đến bao nhiêu là thứ. Nào là lụa là gấm vóc, vàng bạc không thiếu. Bà ta dẫn Lưu Ly ngồi lên kiệu, rồi quay lại nói với bà mai mối:

“ Chị mai, tôi giao con gái cho chị đấy. Mong rằng sau này con bé được ấm thân.”

Bà mai đáp:” Chị yên tâm, nhà ông bà phú hộ họ Ngô giàu có bậc nhất vùng này, con gái chị may mắn được cậu cả để ý, khác gì chuột sa chĩnh gạo. Thôi chúng tôi đi nhé, để quá giờ lành ông bà chủ sẽ quở trách chúng tôi.”

Nói đoạn, đoàn rước dâu dời đi. Bà ta không thèm dặn dò Lưu Ly một câu, đến cả nhìn mặt cũng không thèm, chỉ chăm chăm hướng đôi mắt thèm thuồng sang chỗ tráp sính lễ, chỉ trực chờ đoàn đón dâu đi khuất, bà ta chạy ngay vào nhà đóng chặt cửa.
———

Lưu Ly ngồi trên kiệu hoa đang rất hoang mang, cũng vô cùng sợ hãi. Thính giác nhạy bén siêu phàm của cô không thể tìm ra bất cứ tiếng động lạ thường nào trong khu rừng lặng phắc này.

Kể ra nhà họ Ngô theo lời kể thì cách không xa nhà cô cho lắm, song không hiểu vì sao họ đón dâu không đi theo con đường chính cho dễ đi, lại chọn lối mòn đi sâu vào núi rừng âm u rậm rạp.

Bên trong cánh rừng bỗng rùng rùng hỗn loạn. Từ trong rừng vọng ra những tiếng vượn hú, chim rít, sói tru…thảm thiết rối loạn, nghe rùng lợn vô cùng.

Tiếng xào xạc của lá cây va đập đội lên từng đợt lúc chỗ này lúc chỗ kia, nguyên cả một khu rừng hệt như bị một bàn tay khổng lồ gạt qua gạt lại.

Bà mai bấy giờ mới lên tiếng, xong rất khẽ:” Mợ chủ đừng sợ, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Rồi bà ta quay sang hối thúc đoàn người khiêng kiệu:” Nhanh chân lên xem nào, sắp tới giờ lành làm lễ rồi đấy!”

Sự xuất hiện đột ngột của bọn họ đã làm kinh động đến yêu ma quỷ quái, thức tỉnh cả dã quỷ vong hồn.

Bà ta có vẻ sợ hãi, mất đi lý trí đanh thép vẻ ban đầu, bước chân có phần chậm hơn khi nãy, len lén nhìn gã đạo sĩ đi bên cạnh, mãi mới dám lên tiếng hỏi:

“ Ông làm gì đi chứ? Cứ thế này làm sao đến nơi kịp giờ?”

Gã đạo sĩ không nói gì,nhưng đột ngột dừng chân. Chỉ thấy ông ta bị bỏ lại phía sau đoàn người một đoạn khá xa, năm ngón tay của ông ta múa tít như bay. Động tác bấm độn thuần thục đến nhường này, chỉ có những vị pháp sư đạo hạnh cao thâm mới có thể làm được. Và ông ta là một trong số đó.

Khi đầu ngón tay cái của ông ta dừng lại trên đốt thứ hai của ngón giữa, khu rừng lại quay trở về với trạng thái tĩnh mịch ban đầu. Từng ngọn cây hay đám cỏ đều như đông cứng, gió nhẹ thổi phảng phất qua cũng không khiến chúng lay động mảy may.

Lưu Ly vén tấm rèm nhìn ra khoảng trời tối đen mà không khỏi hoang mang, chỉ vừa mới đây thôi cả cánh rừng còn ồn ào nhảy múa, thoắt một cái đã im lặng như chết. Tình hình quả thực vô cùng khó hiểu, càng khiến cô phải khiếp sợ hơn.

Bà ta quay lại nhắc Lưu Ly:

“ Mợ chủ, xin buông rèm xuống. Ở đây nhiều thứ âm uế không sạch sẽ, mợ chủ đừng nhìn ra ngoài thì vẫn hơn!”

Lưu Ly hỏi:” Bà đưa tôi đi đâu thế? Tôi nghe nói nhà họ Ngô là phú hộ nổi tiếng gần nhà tôi kia mà? Sao đi gần một ngày trời vẫn chưa đến nơi?”

Bà ta cười hề hề, phân bua giải thích:

“ Chuyện là thế này. Mấy hôm trước cậu cả nhà họ Ngô đi lên rừng săn bắn, chẳng may bị trượt chân ngã xuống vách núi, may mà không sao, thế nhưng chân cậu chủ đã bị gãy xương, đi lại bất tiện. Ông bà chủ thấy vậy liền kêu cậu chủ nghỉ ngơi lại ở căn nhà gỗ trong núi, mợ chịu khó đến đấy chăm sóc cậu chủ, khi nào chân cậu khỏi, đi lại bình thường thì ông bà chủ sẽ cho người vào đón cậu mợ về!”

Nghe bà ta nói xong, trái tim cô nảy lên một nhịp lạ thường. Thân thế người chồng này của cô đang trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết, điều đó càng làm Lưu Ly thêm phần sợ hãi.

Đi thêm nhiều canh giờ cũng đến nới. Nơi họ đưa cô đến không phải là căn nhà gỗ như lời bà mối nói, thực chất ở đây chỉ có một cái chòi được dựng tạm bợ, ban ngày trông thấy trời xanh, còn ban đêm hứng trọn sương đêm.

Tiếng bà ta ra lệnh:

“ Đến nơi rồi, hạ kiệu!”

Lưu Ly bị tiếng quát của bà ta làm cho giật mình, chưa kịp hỏi vọng ra thì đã thấy cánh tay già cỗi của bà mai vén tấm rèm lên, cười với cô và nói:

“ Mợ chủ, chúng ta đến nơi rồi!” Bà ta quay sang ra lệnh cho đám gia nhân:” Còn không mau đỡ mợ chủ xuống.”

Lưu Ly quan sát mọi thứ xung quanh dưới ánh lửa trên ngọn đuốc và cả những ngọn đèn trên tay đám gia nhân. Xa xa, nhìn vào những đám cây bụi và lá rụng trên mặt đất, nơi đây chắc chắn không phải là suốt trăm năm qua không có bóng người lui tới. Thậm chí nó còn có phần nhẵn nhụi trơn mướt, không một lớp mùn do lá cây tích lại.

Trái tim cô đập liên hồi, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lão đạo sĩ bước đến, nhìn vào cái huyệt vuông vắn phía ngay trước mặt và nói:” Phu nhân ra đi, đến giờ rồi!”

Sau câu nói của ông ta, có đến mấy chục cái đầu đen xì nhô lên từ sau đám bụi rậm, người phụ nữ quần áo chỉnh tề, dung mạo đoan trang cao sang, song nét mặt lạnh tanh không thiện cảm từ từ bước ra khỏi lùm cây đi đến trước mặt Lưu Ly, nhìn cô một lúc rồi hỏi:

“ Trên đường đi không gặp bất trắc gì chứ?”

Bà mai mối, đáp:

“ Da! Thưa không. Xin bà chủ yên tâm.”

Vị phu nhân gật gù, tỏ vẻ ưng bụng. Phẩy tay một cái rồi ra lệnh:” Tiến hành đi!”

Lập tức hai gã gia nhân gì chặt người của Lưu Ly xuống, làm cho cô muốn vùng vẫy cũng bất lực. Song việc cô bị đám gia nhân khống chế vẫn không đáng sợ bằng việc họ bắt đầu thòng dây xuống huyệt, kéo vật gì đó lên mà trông như nó rất nặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.