Quỷ Hồn

Chương 10: Vụ Án Mạng Số 3



Nạn nhân là đàn ông, tuổi cỡ ngoại tứ tuần. Ông ta chết do bị thanh bị sắt nhọn to gần bằng cổ tay xuyên thấu từ sau gáy và thò ra qua chiếc miệng há hốc. Đầu thanh sắt còn lại chống dưới sàn nhà, nhấc nửa thi thể của ông ta lên cao trong tư thế đang quỳ lạy.

Kim Hiền thận trọng lại gần xác chết, cô muốn quan sát xem thanh sắt to bằng miệng chén kia đã xuyên thủng qua gáy bằng cách nào, và còn nguyên nhân nào khác khiến ông ấy thiệt mạng hay không.

Xác chết quần áo vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu của giãy giụa xô xát, có thể phán đoán rằng nạn nhân đã bị người khác thình lình tấn công sau lưng bằng mà không hề có chút phòng bị. Song không hiểu vì sao hung thủ đã làm cách nào để cố định đầu thanh sắt còn lại xuống sàn nhà, trong khi nhìn nó vô cùng lỏng lẻo.

Thấy Lưu Sở vừa đến, Kim Hiền vừa kiểm tra xác chết vừa ghi ghi chép chép vào quyển sổ tay, và vừa nói:

“ Thi thể phân huỷ mạnh mẽ, mình chưa thể suy đoán chính xác thời gian tử vong, thế nhưng đám giòi trên cơ thể có thể giúp chúng ta.”

Lưu Sở nhún vai, đảo quanh hiện trường quan sát tỉ mỉ một lượt. Ngoài hai người họ ra còn có nguyên một tiểu đội đến giúp sức.

“ Cậu nói gì cơ, giòi mà cũng khám nghiệm ra kết quả tử vong của nạn nhân ư?” Lưu Sở ngạc nhiên hỏi:

Kim Hiền không buồn ngẩng mặt lên, tay vẫn ghi chép lia lịa, nhưng nói với Lưu Sở:” Cậu đã nghe đến côn trùng học pháp y bao giờ chưa?”

Lưu Sở lắc đầu, trả lời:” Chưa, nghe có vẻ thú vị thật.”

Một lúc sau, Kim Hiền đứng dậy, tách ra xa chỗ xác chết rồi di chuyển sang chỗ Lưu Sở, đưa những thứ mình vừa thu thập được và nói:

“ Cậu tự đọc đi.”

Lưu Sở xem xong, anh buông một câu tỉnh bơ:” Cũng chưa có gì quan trọng.” Khi đó Kim Hiền ngoắc tay anh lại và bảo:” Cậu qua đây, nếu muốn biết rõ hơn.”

Lưu Sở tiến lại gần chỗ các xác, nhìn vào phần bụng hơi hơi nhô lên, lại từ tử xẹp xuống, giống như đang hô hấp vậy. Kim Hiền đứng bên cạnh từ bao giờ, đập tay vỗ vai cậu, nói:” Đừng sợ, không phải thi thể đang động đậy, mà là con giòi.”

Nạn nhân mặc hai lớp áo, một chiếc sơ mi hàng hiệu bên ngoài, một áo phông tay ngắn bên trong màu trắng, áo sơ mi chưa kịp cài xong cúc. Chất liệu vải quần áo không tệ. Trong tình trạng phân hủy nghiêm trọng, mà áo phông vẫn bó chặt trên người, không biến dạng mà cũng không rách.

Kim Hiền gọi thêm cậu bạn đồng nghiệp đến giúp mình dùng kéo cắt quần áo nạn nhân. Phần bụng nạn nhân đột nhiên phình lên, bùng nhùng dưới lớp da căng cứng.

Kim Hiền vội lên tiếng nhắc nhở:

“ Cẩn thận, tôi đoán có vật lạ trong ổ bụng, cẩn thận vẫn hơn.

Lời Kim Hiền vừa dứt, một thứ màu trắng phun ra, giống như một chiếc đài phun nước nhỏ, cao tầm 10cm, rồi lại phân tán tứ phía. Đám giòi được giải thoát, bò lổm ngổm khắp nơi. Cả ba người vô thức lùi về sau.

Dưới ánh đèn trên tay Kim Hiền có thể nhìn thấy chúng đang lúc nhúc vào nhau, đục rất nhiều lỗ nhỏ li ti chằng chịt trên bụng nạn nhân, trông tởm lợm vô cùng.

Lưu Sở không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh không động vào xác chết nữa, mà chạy vào nhà vệ sinh.

Đột nhiên, hai con mắt của Lưu Sở trợn trừng lên như muốn vọt ra ngoài, mặt mũi tái xám, lập tức khom người, gập lưng, “oẹ” lên mấy tiếng như muốn nôn.

Kim Hiền bên ngoài nói vọng vào:” Có sao không? Một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm như cậu, đương đầu với vô số nguy hiểm, tiếp xúc nạn nhân cũng không phải là ít mà hôm nay lại sợ trông thấy cảnh này à? Lưu Sở, cậu sợ hãi? Hay kinh tởm?”

Lưu Sở xối nước ào ào vớt lên mặt, hứng từng vốc nước súc miệng. Anh nhìn mình trong gương thấy bản thân thật kém cỏi.

Anh nói vọng ra gọn lỏn:” Cả hai!”

Lưu Sở tuy rất hiếu kỳ, nhưng lại không dám chạy tới nhìn nữa, sức chịu đựng của anh trên phương diện này thua xa Phạm Kim Hiền. Vì vậy, anh nhấp một ngụm nước rồi đi về phía bức tường cạnh tủ rượu, ngước nhìn những mảnh giấy màu vàng chóe có những ký tự ngoằn ngoèo được vẽ nguệch ngoạc ở trên, đôi lông mày khẽ chau, suy nghĩ.

“ Có phát hiện ra gì chưa? Thời gian tử vong, danh tính nạn nhân?” Lưu Sở vẫn dán mắt vào những mảnh giấy dán trên tủ, cất tiếng hỏi.

Một cảnh viên thuộc đội điều tra, lật dở hồ sơ ra xem và đáp:

“ Dạ, nạn nhân được xác định tên Trần Văn Tấn, 40 tuổi. Ông Tấn hiện đang làm bác sĩ khoa giác mạc ở bệnh viện trung tâm thành phố. Hiện trường xảy ra án mạng không phải nhà của nạn nhân.”

Lưu Sở quay lại, nhìn cậu ấy nhíu mày, lầm bầm trong miệng, nói nhỏ:” Đây không phải nhà của nạn nhân, có khi nào nơi đây không phải hiện trường chính xảy ra án mạng.”

“ Ý anh muốn nói nạn nhân bị sát hại nơi khác tồi được vận chuyển đến đây?”

“ Ừ!”

“ Không, tôi lại đoán đây chính là hiện trường vụ án. Cậu nhìn xem, chiếc áo sơ mi nạn nhân mặc trên người còn chưa cài xong cúc. Có thể nạn nhân vừa mới mặc áo định đi đâu đó thì bị hung thủ bất ngờ tấn công. Phía lưng của nạn nhân đối diện với tủ quần áo, chứng tỏ ông ấy vừa mới mặc chiếc áo lấy ra từ tủ đồ. Chính là cái tủ chỗ cậu đang đứng đấy, Lưu Sở.”

“ Ừ, cậu nói có lý.” Lưu Sở ngừng một chút, trả lời:

Lưu Sở ngước lên quan sát, bấy giờ anh mới phát hiện ra rằng những mảnh giấy màu vàng chói kia không chỉ được dán trên tủ rượu, mà ngay cả trong phòng ngủ, ngoài phòng khách, trong phòng ăn, nhà tắm, khu vệ sinh hay ngoài ban công đâu đâu cũng xuất hiện với mật độ dày chi chít.

Cảm thấy lạ, Lưu Sở móc điện thoại chụp đại vài tấm gửi nó sang zalo của em gái, rồi gọi điện bảo con bé đưa máy cho A Mộc xem. Cũng may cô em gái của anh hôm nay được nghỉ học và vẫn ở nhà.

Xem xong, A Mộc gọi điện nói với Lưu Sở:” Đó không phải những mảnh giấy bình thường, mà là những lá huyết phù được dán lên đề phòng ma quỷ.”

Lưu Sở hỏi trong điện thoại:” Cậu chắc chứ?”

A Mộc:” Vâng! Nhưng muốn hiểu rõ nó là huyết phù gì thì tôi cần tận mắt kiểm tra.”

Suy nghĩ trong giây lát, Lưu Sở gật đầu:” Thôi được, cậu chuẩn bị đi, tôi nhờ Nga My đưa cậu đến đây một chuyến.”

Cả hai ngắt máy. A Mộc quay về phòng đeo chiếc tay nải trên vai, khép cửa đi xuống dưới nhà.


Khi cái xác chuẩn bị được khiêng lên cáng, Kim Hiền vô tình phát hiện ra nửa thi thể ở phía bên kia da thịt nhăn đét lại như xác chết khô, đó là phía sau lưng của nạn nhân, hoàn toàn không giống như phần trước bụng. Ngạc nhiên hơn phía sau lưng không có giòi.

Thảm trạng quả khủng khiếp, cũng hết sức kỳ lạ. Mức độ nát rữa khô đét của thi thể phía sau lưng nạn nhân thì theo kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của cô, nó chỉ xảy ra với những xác chết lâu nhiều năm, trong khi nạn nhân được phán đoán sơ bộ chết trong khoảng gần một tháng đổ lại.

A Mộc bước vào, việc đầu tiên cậu làm chính là đảo mắt nhìn bao quát toàn bộ căn nhà một lượt, rồi tiến lại gần chỗ cái xác, ngó nghiêng nhìn một cách tỉ mẩn.

“ Cậu không thấy sợ?” Kim Hiền thấy A Mộc đến, hỏi đùa.

A Mộc lắc đầu, chẹp lưỡi, nói:
“ Không, tôi chỉ thắc mắc những vết thương trên người nạn nhân mà thôi.”

Kim Hiền liếc nhìn A Mộc chằm chằm, rồi lại nhìn vào xác nạn nhân, ngạc nhiên hỏi:” Cậu nói những vết thương trên da thịt nạn nhân, đâu, tại sao tôi không thấy nhỉ, mặc dù có nhìn qua kính lúp.”

A Mộc chỉ vào những mảng da thối rữa trên cơ thể nạn nhân, điềm tĩnh trả lời:
“ Đây, vô số những mảng da thối rữa nhiều chính là những vết thương mà nạn nhân phải gánh chịu khi bị người ta đánh đập. Sư phụ tôi từng nói, có nhiều vết thương không thể nhìn thấy khi quan sát bằng mắt thường, mà muốn xem nạn nhân có bị cực hình không thì phải dùng chút thủ thuật.”

Vừa nói đến đây, Lưu Sở đi đến vỗ vai A Mộc, đánh tiếng:” Cậu vừa đến hả A Mộc. Làm phiền cậu giờ nghỉ trưa quá.”

A Mộc ngoảnh lại nhìn Lưu Sở, xua xua tay, trả lời:” Ôi dào, có gì đâu, anh có cần khách sáo như vậy không?”

Nói xong, A Mộc lại tiếp tục khom người, ngập lưng xem xét kỹ hơn .Và khó hiểu hơn nữa là nhiều mảng da trên cơ thể nạn nhân chỗ thì bị mục rữa, chỗ lại nguyên lành như người còn sống. A Mộc tự hỏi trong đầu” không biết nạn nhân là bị trúng độc, hay trúng ngón tà thuật bàng môn nào?” Song A Mộc chọn cách giữ im lặng, cậu không nói gì thêm.

“ A Mộc, cậu lại đây xem cái này, bên đó cứ để Kim Hiền xử lý.”

A Mộc nhổm dậy, đi theo sau lưng Lưu Sở và nhìn chăm chăm vào những lá huyết phù dán chằng chịt phía trên, cậu nhìn nó một lúc, tiện tay giật xuống mấy tấm, móc chai rượu ra toan nhỏ vài giọt lên bề mặt giấy thì bị Lưu Sở ngăn cản.

“ Cậu tính làm gì?”
A Mộc mỉm cười, trả lời:
“ Đây là rượu gạo, tôi nhỏ lên đó vài giọt muốn kiểm tra xem đây có phải huyết phù được hoạ từ máu hay không thôi mà.”
“ Cậu nhớ đừng để mất chúng, những thứ trong này đều..”
Lưu Sở nói đến đây liền bị A Mộc lên tiếng ngăn cản:
“ Tôi hiểu rồi, anh không cần nhắc đi nhắc lại như thế chứ?”
Lưu Sở phì cười, xua tay nói:
“ Thôi cậu thử đi, tôi cũng muốn biết đó là thứ gì mà được người ta dán kín khắp nhà.”

A Mộc nhỏ vài giọt rượu lên giấy bùa, tức thì những chữ trên ấy từ màu đỏ tươi dần chuyển sang đỏ sẫm, mùi tanh tưởi bốc lên, xộc thẳng vào khoang mũi khiến Lưu Sở vội quay mặt đi.

“ Đây đích thực là huyết phù.”
“ Nó là gì? Cậu giải thích cho tôi hiểu thêm được không?”
A Mộc gật đầu, nói tiếp:
“ Chính là ông thầy dùng máu của mình vẽ chữ bùa lên tấm phù, nên trong đạo giáo gọi nó là huyết phù. Chỉ có điều huyết phù này rất ít được các thầy sử dụng, bởi lẽ mỗi một lần lấy máu để hoạ, sức khỏe cũng như đạo hạnh của người hoạ chúng sẽ bị giảm xuống đáng kể. Tuy nhiên, huyết phù vẫn xuất hiện, thỉnh thoảng vẫn được các thầy lấy ra dùng trong những trường hợp ngặt nghèo, hết sức nguy hiểm.”

A Mộc im lặng xem xét một lúc, cậu giật thêm mấy tấm bùa cầm nó trên tay rồi quay người nói Lưu Sở:

“ Tôi đoán ra nó là bùa gì rồi, chỉ cần tìm ra những vết bầm tím trên người nạn nhân thì suy nghĩ của tôi hoàn toàn có căn cứ.”

Lưu Sở sửng sốt hỏi:

“ Theo cậu thì nó bùa gì?”
“ Bùa Chém Bóng, thần chú, chài chém bóng đọc là Koam Bằng Phẵn. Đây là phép giết người bằng cách chém bóng người họ muốn giết. Theo tôi được biết, để luyện ra phép này người luyện phải tốn khá nhiều công phu, thời gian, thủ thuật. Khi luyện xong, thư ếm trên người đối phương xong, nếu thần chú chài chém bóng mà đối phương không chết, thì người luyện chài sẽ chết.”

“ Nó ghê rợn và độc ác vậy sao? Tôi thật không ngờ hung thủ lại chọn cách triệt hạ đối phương bằng mấy trò tà thuật tàn độc này.” Lưu Sở bức xúc nói.

A Mộc tiếp lời:” Nó thuộc bùa chài của người Thái. Ở vụ án đầu tiên tôi không trực tiếp trông thấy, nhưng đã trải qua vụ lần trước và lần này, thì theo tôi hung thủ rất có thể là cùng một người.”

Lưu Sở im lặng ngẫm nghĩ trong giây lát. Một lúc sau cậu ngẩng lên gật gù nói:” Tôi đồng quan điểm và suy nghĩ với cậu. Tuy nhiên chúng ta vẫn phải chờ kết quả khám nghiệm từ bên phía pháp y.”

Ngưng một lúc, Lưu Sở nói tiếp ý:” À này A Mộc. Ba vụ án đều có điểm tương đồng với nhau cả đấy, đó chính là nạn nhân đều công tác ở bệnh viện trong trung tâm thành phố. Khoan hãy nói đến vụ án đầu tiên, nhưng chẳng phải vụ án hôm trước và hôm nay nạn nhân đều chết đều có liên quan đến tâm linh?”

A Mộc gật đầu:” Vâng!”

Lúc này nhiệm vụ của Kim Hiền ở đây xem như đã xong. Cô chậm rãi bước đến nói với hai:

“ Hai cậu bàn luận gì có vẻ thần bí vậy? Đừng có xem tôi là người ngoài như vậy chứ?”

A Mộc cười, nói:
“ Làm gì có, cô xong việc rồi hả?”
“ Ừ, trước mắt thì xong ở hiện trường, nhưng ở phòng khám nghiệm thì chưa. Tôi đã cho người khiêng xác mang đến đó, có lẽ đêm nay lại phải thức trắng đêm.”

A Mộc nói với cô:
“ Nếu cô không ngại, tôi sẽ giúp mọi người một tay.”
“ Bằng cách gì mới được? Hay trước đây cũng từng học qua?”
“ Không, nhưng tôi có cách làm cho những vết thâm bầm tím trên da thịt nạn nhân nổi lên, nếu nó xuất hiện, thì tôi khẳng định nạn nhân trước khi chết đã bị hung thủ chài bùa chém bóng, dẫn đến vong mạng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.