Quỷ Hồn

Chương 11: Phòng Giải Phẫu



Trong phòng khám nghiệm có hai bàn giải phẫu, một bên chuyên xử lý thi thể bị phân huỷ. Thường rất ít khi sử dụng, lúc này khối thi thể thối rữa đang nằm trên đó.

Kim Hiền lấy ống nước phun sạch giòi trên bề mặt thi thể. Chất nhầy lẫn trong đám giòi dần bị xối đi, Lưu Sở nhìn giải phẫu nhấp nháp ngán ngẩm nói:

“ Cậu xối hết giòi đi như thế liệu còn sót lại con nào để thí nghiệm không? Khi nãy, cậu nói đến côn trùng học pháp y kia mà. Chưa kể chất nhầy và đám giòi như như vậy sẽ làm ống nước thải.”

Kim Hiền vẫn chăm chú nhìn vào phần xác, không buồn ngẩng lên song vẫn trả lời cậu bạn:

“ Không sao, xong việc mình sẽ nhờ người khử trùng lại cho sạch sẽ là được mà. Dưới bàn giải phẫu có rất nhiều tấm lọc, được vệ sinh và khử trùng định kỳ, mọi thứ đều ổn.”

Nói đến đây, Kim Hiền ngước lên nhìn Lưu Sở, trông nét mặt anh tái xanh không biết do sợ hãi hay kim tởm, bèn nhắc:

“ Nếu cậu sợ tạm thời tránh mặt đi, dù sao cậu cũng không quen với công việc này. Còn cậu thì ở lại, đợi tôi xịt bớt đám giòi khi đó cậu có thể làm thí nghiệm trên xác nạn nhân theo cách của cậu. Nhưng phải nhớ, không được làm gì ảnh hưởng đến quá trình giải phẫu của bọn mình.”

A Mộc gật đầu, nói:” Tôi hiểu mà, cách của tôi khá đơn giản nhưng mất chút thời gian. Ở đây có bếp chứ?”

Kim Hiền nhìn cậu chăm chăm, phì cười với câu hỏi của A Mộc. Cô đang tự hỏi, không biết do A Mộc sống ở trên núi quá lâu nên không quen với cuộc sống dưới thành phố, hay do cậu ngốc nghếch như một đứa trẻ vừa mới lớn mà nghĩ ở đâu cũng đặt bếp? Nhất là trong phòng giải phẫu thì làm gì có ai dám ăn uống ở những nơi nồng nặc mùi tử thi này. Nghĩ vậy thôi, chứ cô không chê cười gì A Mộc, vừa tiếp xúc với cậu ấy vỏn vẹn được ba ngày, song cô cảm nhận được bản tính lương thiện xuất phát từ bên trong con người cậu.

“ Không có đâu, cũng không ai dám ăn uống ở những nơi như thế này!” Kim Hiền cúi xuống, vừa làm tiếp những công việc của mình, vừa trả lời A Mộc.

A Mộc:” Cũng đúng, tôi thật ngốc. Ai mà dám ăn ở đây kia chứ, mùi tử khí nặng nề như vậy kia mà.”

“ Ờ! Cuối cùng cậu cũng nhận ra vấn đề ở đây rồi đấy.”

Lưu Sở làu bàu, bước đến nói:” Cậu nghĩ mình yếu đuối vậy ư? Không, mình sẽ ở lại.”

A Mộc nói với Lưu Sở.

“ Anh chở tôi về nhà, trước khi về đưa tôi tạt ngang qua chợ mua ít đồ.”

Lưu Sở nhìn A Mộc ngạc nhiên hỏi:

“ Cậu định tự tay vào bếp chuẩn bị bữa tối đãi mọi người hả?”

A Mộc thở dài, trả lời:” Không đâu sếp ơi, sếp trông thấy tử thi thối rữa và đám giòi bọ lúc nhúc gặm nhấm thịt thà thế kia mà vẫn còn tâm trạng ăn uống? Nể sếp thật.”

“ Cái cậu này! Buổi tối tôi ít có ăn nhiều lắm. Phần vì sợ ăn no quá tức bụng không ngủ được, mặt khác tôi chưa có người yêu cơ mà, phải biết giữ hình tượng một chút mới mong cua được gái chứ?”

Kim Hiền nghe Lưu Sở nói cô phì cười, lắc đầu rồi làm tiếp phần công việc của mình:

“ Cậu chở A Mộc về đi, biết đâu cậu ấy lại tìm ra được chút manh mối mà ngay cả khoa học cũng không thể chứng minh. Khi hai quay lại, phần việc giải phẫu khám nghiệm của mình đã xong, lúc ấy công việc còn lại dành cho cậu ấy.”

“ Được rồi, về thì về. A Mộc, chúng ta đi thôi. Sẵn tiện ngày mai tôi chở cậu ra trung tâm thương mại sắm vài ba bộ đồ và ít đồ dùng cá nhân cần thiết.”

A Mộc bước theo chân Lưu Sở, cậu nói ở phía sau:

“ Thôi không cần đâu, quần áo và tư trang tôi mang theo đây cả rồi.”

“ Sao được, ít ra tôi phải sắm cho cậu chiếc điện thoại để tiện liên lạc chứ? Vụ án này còn dài, đâu phải ngày một ngày hai tra ra án. Những lúc cấp bách muốn liên hệ với cậu còn có cái mà liên lạc nữa chứ. Phải vậy không?”

“ Vâng..vâng! Thôi thì trăm việc nghe theo sự sắp xếp của anh vậy.”

“ Có thế chứ!” Lưu Sở cười đắc thắng.


Phải hơn một giờ sau hai người mới quay lại phòng giải phẫu. Kim Hiền hỏi họ:” Hai người đi lâu thế, từ đây về nhà cậu mất có năm phút chạy xe.”

“ Mình cũng muốn quay lại sớm, nhưng A Mộc cậu ấy bắt mình chạy lòng vòng mua vài thứ. Còn tự tay làm, tự thân lăn vào bếp xào xào nấu nấu đến giờ mới xong đấy. Chẳng biết cậu ấy định làm gì.”

A Mộc mỉm cười, đập tay bồm bộp vào cặp lồng thức ăn mình vừa chuẩn bị, nói với họ:

“ Hai người biết ngay thôi mà.”

Họ lật tử thi cho nằm sấp. Đáng nhẽ không cần làm vậy, nhưng vì phần da bụng của nạn nhân đã bị thối rữa và nổ bung, nên đành phải đắp thuốc trên phần lưng trước, sau đó mới tới phần ngực.

“ Được rồi, cậu tính làm gì tiếp theo?”

“ Giúp tôi một tay, đắp nó vào lưng.”

“ Cậu có thể nói cho chúng tôi nghe đây là gì không, A Mộc?”

A Mộc tay nhanh thoăn thoắt, bốc từng miếng thuốc đắp lên thi thể, miệng thao thao bất tuyệt, kể:

“ Chắc hai người chưa biết cách khám nghiệm pháp y của người xưa khá đơn giản. Trước tiên lầy hành ớt, trái mơ băm nhuyễn ra, sau đó rắc thêm muối vào trộn cho đều. Tiếp theo đó lại băm nhỏ, rồi sau đó nữa làm thành từng chiếc bánh đem đi hấp. Kế đó bỏ vào chưng cách thuỷ, chưng khoảng nửa canh giờ là được. Sau khi bánh mơ chín thì lấy ra ủ cho nóng đem đến đây đắp lên thi thể. Đợi bánh mơ nguội thì mở ra xem. Dùng cách này có thể biết được khi nạn nhân còn sống có bị đánh hay không, hay là có những vết thương nhìn bề ngoài không thấy.”

Nói xong, cũng là lúc A Mộc và Kim Hiền phủ bánh mơ kín lên thi thể, bây giờ chỉ cần chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

“ Nó khá rườm rà, song thời phong kiến chưa có khoa học, phòng giải phẫu cũng không có những thiết bị hiện đại như bây giờ, nên tôi nghĩ cách cậu nói hoàn toàn hợp lý. Nhưng mà mùa này lấy đâu ra quả mơ, cậu kiếm nó ở đâu ra thế?”

Lưu Sở chen ngang:” Cũng may mẹ tôi là người thích ăn trái mơ, nên năm nào đến mùa mơ bà ấy cũng gom chất đầy tủ lạnh.”

Kim Hiền gật gù:” À! Thì ra vậy.”

Bánh mơ đã nguội. A Mộc nhờ Kim Hiền gỡ hết phần bánh mơ xuống. Quả nhiên, đập vào mắt họ là một cơ thể nổi đầy những vết bầm tím rõ một một.

Ngạc nhiên một lúc, Kim Hiền hỏi:

“ Có khi nào vết bầm xuất hiện trên da là do độ nóng của bánh mơ gây ra? Bởi tôi thấy phần da thịt của nạn nhân đang bị thối rữa.”

A Mộc lắc đầu, chỉ tay vào vết bầm tím trên ngực nạn nhân, giải thích:

“ Cô xem này, dùng ngón tay dí vào vết bầm tím không có độ đàn hồi, chứng tỏ vết bầm có trước khi nạn nhân tử vong.”

Kim Hiền nhấn ngón tay làm theo, quả thực vết bầm cứng nhắc không bị lún xuống, độ đàn hồi không có, khác hẳn vết bỏng do độ nóng gây ra, sẽ phồng rộp lên. Từ đó vết thương do phỏng sẽ tạo ra độ đàn hồi nhất định.

“ Cậu nói đúng!”

Lưu Sở chẹp lưỡi, nói:

“ Lật sau lưng ra xem thử?”

“ Ừ! Mình cũng nghĩ vậy!”

Khi tấm lưng nạn nhân được lật lên. Phần da trên lưng đều xuất hiện những vết bầm tím quái lai dị thường. A Mộc chỉ tay vào những mảng da khô khéo, nói:

“ Đúng như tôi dự đoán, nạn nhân bị người ta yểm bùa trước khi chết. Những vết thâm tím mà ngay cả mắt thương và kính hiển vi không tìm ra đích thị bị trúng ngón tà môn ngoại đạo.”

Kim Hiền:” Hèn gì phần da thâm tím không có sự đàn hồi như các vết bỏng thường gây ra.”

“ Ai là kẻ đứng sau những chuyện này? Hắn có ý gì?” Câu hỏi này được Lưu Sở lảm nhảm trong miệng không biết bao nhiêu lần. Sực nhớ ra chuyện khác, anh ngoảnh lại Kim Hiền: “ Còn bên phía cậu giải phẫu thì sao? Đã xác định được thời gian tử vong của nạn nhân chưa?”

Kim Hiền đưa bản kết luận mình vừa làm xong cho Lưu Sở, nói:” Cậu xem đi, dĩ nhiên những thứ A Mộc tìm thấy mình không thể ghi chép chi tiết vào bản báo cáo này được. Có ghi thì cũng lược sơ qua đại loại như trên vùng da xuất hiện nhiều vết bầm tím do bị hung thủ hành hạ. Chứ viết cặn kẽ nạn nhân bị thư ếm bùa chém bóng cả mình và cậu sẽ bị cấp trên quở trách. Làm việc không tin vào khoa học, lại đi tin ba chuyện tâm linh vớ vẩn.”

Kim Hiền nói xong, quay sang nói với A Mộc:” A Mộc này, tôi nói vậy cậu không chạnh lòng chứ? Hãy hiểu cho công việc của chúng tôi.”

A Mộc cười xòa, trả lời:

“ Tôi hiểu mà, nên không cảm thấy khó chịu gì đâu. Tôi chỉ muốn chứng minh nạn nhân có liên quan đến tâm linh bùa ngải, những chuyện còn lại vẫn do hai người chỉ làm chủ kia mà.”

Lưu Sở nhìn chăm chăm vào bản báo cáo, rồi nhìn vào tấm lưng của nạn nhân, lầm bầm trong miệng:

“ Tại sao phần lưng không có giòi?”

Kim Hiền giải thích:

“ Giòi thích những thực phẩm mềm và nhiều nước.” Cô chỉ tay vào phần lưng nạn nhân, nói tiếp:” Bề mặt lưng khá mỏng, không phải vị trí ưu tiên của chúng. Ngoài ra, trong lúc đó nạn nhân chết trong tư thế quỳ gối, hai chân tiếp đất, phần da trên lưng bị không khí làm teo lại, cậu tưởng tượng những cảnh bị phơi xác sẽ hiểu vì sao da trên lưng khó bị phân huỷ hơn da ở phần bụng, nên đám giòi không dễ xâm nhập.”

“ Nạn nhân tử vong rơi vào khoảng 3 đến tuần trước đó?” Lưu Sở hỏi.

Kim Hiền quay lại bàn, xách bao túi nilon nhấc lên quơ qua quơ lại trước mặt Lưu Sở, nói:

“ Tôi đã tiến hành quan sát đám giòi ở hiện trường. Những con sinh trưởng tốt nhất ở trạng thái nhộng. Hiện trường không phát hiện ra con nhộng nào lột xác, chứng tỏ vẫn chưa phát triển thành ruồi.”

Vừa nói, Kim Hiền vừa đặt ba miếng thịt lên khay thí nghiệm, rải rác trứng ruồi chỉ nhỏ bằng hạt kê lên trên. Giải thích thêm:

“ Ruồi là loài côn trùng thường gặp nhất ở đây, thông thường trải qua 12 đến 25 giờ trứng ruồi sẽ nở thành giòi. Giòi trải qua 5 đến 7 ngày biến thành nhộng, nhộng qua 3 đến ngày lột xác thành ruồi. Quá trình này phù hợp với suy đoán thời gian tử vong của mình trước đó.”

“ Cậu muốn dùng số thịt này để dẫn chứng kết quả của cậu suy đoán là đúng ư?”

Kim Hiền nhún vai: “ Tại sao không? Có vụ án nào điều tra và kết thúc nhanh trong vòng vỏn vẹn chỉ có một tháng đâu? Không có cách nào tốt hơn. Thực ra dựa vào những phân tích pháp y chúng ta đã suy đoán về thời gian tử vong. Đây chỉ là thí nghiệm kiểm chứng mà thôi.”

Để xác minh nạn nhân có phải Trần Văn Tấn hay không, Lưu Sở liền đến nhà ông ta một chuyến ngay trong buổi chiều phát hiện ra thi thể. Cậu kéo theo cả A Mộc đi cùng. Đến đó phải thu thập đồ dùng sinh hoạt hằng ngày và cả mẫu máu của người thân để tiến hành xét nghiệm DNA.

Khi một cảnh sát viên mấy máu của cậu con trai, vợ của Trần Văn Tấn ngồi bên cạnh sắc mặt bà hơi tái nhạt và liên tục hỏi cảnh sát:” Chồng tôi, Trần Văn Tấn, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Mặc dù Lưu Sở trong lòng đã chắc đến tám phần. Nhưng trước khi có kết quả chính xác, anh chỉ có thể hồi đáp:” Hiện tại chúng tôi vẫn chưa thể xác nhận.”

Lấy máu cậu con trai xong, họ quay sang thu thập thêm mẫu xét nghiệm của người vợ. Thông thường, có được mẫu máu của vợ và con, đã đủ xác định nạn nhân có phải Trần Văn Tấn hay không.

Có điều lạ từ lời khai của vợ nạn nhân. Là khi bà ấy nhận được tin báo đi công tác của chồng thì ông ấy đã chết được tất nhiều ngày rồi. Lưu Sở lại tự đặt ra vô số câu hỏi như:” Tại sao nạn nhân chết rồi vẫn dùng được điện thoại, phải chăng họ đã dùng app để cắt ghép hình ảnh nạn nhân, giả dạng giọng nói đánh lừa người thân của nạn nhân?” Cách phân đoán này rất phù hợp cho bối cảnh hiện tại.

Thu thập mẫu xét nghiệm xong, dò hỏi cũng đã xong. Lưu Sở đứng dậy chào chủ nhà ra về, trước khi đi cậu không quên dặn họ đừng quá lo lắng. Cậu bước đi được ba bước, bỗng đôi chân đột ngột khựng lại, khiến A Mộc ở phía sau xém chút đâm vào lưng.

“ Trời ơi, cái anh này, tự dưng lại dừng chân đột ngột.”

Lưu Sở không để ý đến những lời lảm nhảm của A Mộc. Anh chăm chăm nhìn vào bức hình được đặt ngay ngắn trên tường, tiện tay gập người nhấc lên xem, thắc mắc hỏi:

“ Có lẽ đây là những đồng nghiệp tốt của ông ấy?”

Mắt cậu khựng lại chỗ một người, đó chính là bố cậu.

Chủ nhà nhận lại khung hình trên tay Lưu Sở, sờ vào đó tựa như lau bụi, mỉm cười hãnh diện nói:

“ Cậu không biết đâu, chồng tôi ông ấy là một bác sĩ giỏi trong khoa giác mạc đấy. Tôi nhớ năm đó khi chồng tôi chụp chung tấm hình này với đồng nghiệp, là sau một chuỗi phẫu thuật cấy ghép nội tạng, trong đó chồng tôi đảm nhận ghép giác mạc cho một cô gái có xuất thân vô cùng danh giá.”

Trông bà ấy có vẻ rất tự hào về chồng mình. Song Lưu Sở lại chẳng thấy vui khi cậu phát hiện ra bố anh cũng có mặt trong buổi chụp đó. Điều cậu sửng sốt và ngạc nhiên chính là cả ba nạn nhân trong ba vụ án xảy ra gần đây, đều có mặt trong bức hình. Lưu Sở nghĩ:” Có khi nào những nạn nhân kia cũng từng liên quan chung đến chuỗi phẫu thuật đó mà ra?” Dấu chấm hỏi bự chà bá hiển hiện trong tâm trí anh lúc này.

Anh gật gù, không hỏi gì thêm. Câu nói của bà ấy chính là chìa khóa để anh truy tìm sự thật.

“ Chúng ta về thôi, A Mộc!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.