Quỷ Hồn

Chương 13: Tai nạn nghề nghiệp



Xế chiều, Kim Hiền bước vào phòng rửa ảnh, cô muốn tự mình rửa ra những tấm hình mình chụp ở hiện trường. Vừa mới ngập lưng xuống tính gắp số ảnh ngâm trong nước lên phơi, thình lình như có bàn tay vô hình búng nước té lên mặt cô ấy.

“ Á!” Kim Hiền hét thất thanh, đặt vội tấm hình xuống đưa tay lên ôm mặt, chân lảo đảo lùi lại theo phản xạ. Cô bước khỏi phòng, mò mẫm lục tìm điện thoại trong túi áo khoác. Gọi cho Lưu Sở.

Hay tin Kim Hiền xảy ra tai nạn trong lúc rửa ảnh, Lưu Sở lập tức lái xe đến đưa Kim Hiền đến bệnh viện.

“ Sao cậu bất cẩn thế hả? Cậu có biết nước rửa ảnh rất dễ gây ra mù lòa không? Nếu bị văng trúng mắt với một lượng lớn.”

Kim Hiền được bác sĩ rửa mắt xong cảm thấy hai mắt dễ chịu hơn nhiều. Cô thở dài trả lời:

“ Mình cũng đâu muốn vậy, chỉ là không hiểu vì sao mình làm rất cẩn thận rồi mà nước dưới khay vẫn bắn lên, cứ như có ai đó tạt nước vào mặt mình.”

Lưu Sở gật gù, nói tiếp:

“ Cũng may cậu không sao, nhân lần này cậu nên xin nghỉ phép, những chuyện còn lại giao cho cậu Hùng trợ lý làm thôi.

Kim Hiền bĩu môi, nói với Lưu Sở:

“ Không được, cậu sẽ bất ngờ khi được xem những tấm ảnh mình rửa đêm qua. Còn bây giờ chúng ta đến phòng chỉnh sửa ngay thôi, nếu cậu muốn biết.”

Lưu Sở đành lái xe chở Kim Hiền về lại phòng rửa ảnh. Vào đến nơi, cô tá hỏa phát hiện ra những tấm hình mình treo trên dây để phơi khô đã bị xé vụn thành nhiều mảnh, rải đầy dưới đất. Còn chậu nước bị đổ lênh láng xuống khắp sàn nhà, loang lổ cả một diện rộng.

“ Chuyện này là sao nhỉ? Khi nãy cậu cũng đã thấy những tấm hình vẫn còn y nguyên kia mà? Khi ra khỏi phòng mình còn nhắc cậu khoá cửa cẩn thận.”

Lưu Sở sửng sốt không kém. Căn phòng chỉnh sửa rửa hình ảnh này nằm ngay trong tòa nhà khám nghiệm pháp y, bên cạnh phòng giải phẫu. Thông thường, khi chụp hình ở hiện trường xong sẽ mang thẻ nhớ vào đây để rửa, căn phòng được xem khá quan trọng bởi nó chứa nhiều chứng cứ liên quan đến các vụ án sau khi chụp hiện vật ở nơi xảy ra án.

“ Để mình xuống hỏi bác bảo vệ”.

Lưu Sở ngăn cản:

“ Dù cậu hỏi bác ấy cũng vậy thôi. Đằng nào chuyện cũng đã xảy ra rồi, mình phụ cậu dọn dẹp xong rồi về.”

Kim Hiền tiếc mãi công sức cả đêm qua mình thức trắng, bây giờ nói bỏ là bỏ. Càng nghĩ càng không cam tâm. Sực nhớ ra chi tiết nào đó, Kim Hiền “à “ lên tiếng, vội lấy điện thoại truy cập vào thư viện. May thay, khi ở hiện trường, Kim Hiền có dùng điện thoại chụp lại vài kiểu.

“ Đây rồi, mình tìm thấy rồi!” Kim Hiền mừng rỡ reo vui sướng.

Lưu Sở bước đến, nhìn vào tấm hình trong điện thoại anh không khỏi sửng sốt, chỉ tay vào một bóng người mờ trắng đứng phía bên phải góc tủ quần áo và lắp bắp hỏi:

“Chuyện này là thật sao? Đây là..là…”

“ Bóng ma chăng?” Kim Hiền buột miệng nói:

“ Sao lại có chuyện vô lý vậy chứ? Phá biết bao nhiêu vụ án, tiếp xúc biết bao nhiêu hiện trường, cũng chưa khi nào mình thấy bóng ma xuất hiện ngay ở trong hiện trường.”

Kim Hiền lướt thêm vài tấm, rồi khựng lại ở tấm cuối cùng, chỉ tay vào đó nói với Lưu Sở:

“ Cậu xem, hình như ánh mắt người đó hướng cúi chăm chăm nhìn vào đôi chân.”

“ Là chân của cái bóng?”
“ Đúng vậy, tuy gương mặt không trông thấy rõ, nhưng phần trán của chiếc bóng lại hơi thấp xuống, chứng tỏ họ đang cúi đầu.”

Lưu Sở im lặng một hồi lâu, ậm ừ nói tiếp:” Có lẽ mình nên quay lại đó kiểm tra, biết đâu lại phát hiện ra chút manh mối.

Kim Hiền:” Nguy hiểm lắm, nếu do con người gây ra cậu có thể phản công theo phản năng và quán tính. Nhưng nếu là những thứ không sạch sẽ như lời A Mộc nói thì chẳng phải cậu đang một chân bước vào cửa tử?”

Lưu Sở cười, nói với Kim Hiền:” Cậu yên tâm, lát nữa mình tạt qua nhà đón A Mộc cùng đi, xét về khía cạnh tâm linh cả hai chúng ta làm sao sánh kịp với cậu ấy.”

Cất điện thoại vào túi, Kim Hiền ngước nhìn Lưu Sở gật đầu:”Cậu nói cũng phải, rủ A Mộc đi sẽ yên tâm hơn.”

Kim Hiền tiễn Lưu Sở ra ngoài, vừa đi cô vừa nói:” Lưu Sở, lần này cảm ơn cậu nhiều. Lúc nào mình gặp nạn cậu kịp thời có mặt.”

Lưu Sở cười, trách móc:” Cậu không xem mình là bạn nữa sao? Cứ nói chuyện khách sáo mới thấy vui?”

“ Làm gì có, cung phải cảm ơn cậu và A Mộc thật mà.”

Đột nhiên Lưu Sở khựng chân, nhìn chăm chăm vào miếng thịt được Kim Hiền đặt trên khay rồi hỏi:

“ Cậu vẫn muốn làm thí nghiệm trên những con giòi à?”
“ Ừ! Điều đó cần thiết mà!”
“ Thế có phát hiện gì mới chưa?”
“ Ngày hôm sau, bọn mình đã phát hiện ra có nhộng lột xác ở hiện trường, điều này chứng minh con giòi đầu tiên chỉ cần một đến hai ngày có thể lột xác thành ruồi.”

Kim Hiền bước đến cạnh chỗ cái khay có đặt sẵn miếng thịt, nhấc lên chăm chú quan sát, chỉ vào miếng thịt như một minh chứng cho lời mình nói:

“ Ba miếng thịt này, một miếng mình đặt trong phòng thí nghiệm, một miếng để trong sân ngoài phòng thí nghiệm là ở đây, chỗ chúng ta đang đứng, còn lại đặt ở gần hiện trường. Gần đây thời tiết không thay đổi nhiều, hy vọng kết quả tương đối chuẩn xác, giống với kết quả dự trù trước đó.”

Lưu Sở nhìn miếng thịt, rồi lại nhìn Kim Hiền bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, nói với cô:” Phục các cậu thật, khó vậy cũng nghĩ ra.”

Kim Hiền:” Bởi vì thi thể đã bị phân huỷ mạnh mẽ. Không còn những đặc trưng rõ ràng giống như những thi thể mới để có thể căn cứ vào độ đông cứng, hố máu tử thi, nhiệt độ tử thi hay giác mạc để phán đoán chính xác thời gian tử vong. Chỉ có thể suy đoán phạm vi đại khái. Căn cứ vào thông tin bên phía người nhà cung cấp, mình có suy đoán thời gian nạn nhân tử vong vào khoảng mười ngày trước, thay vì 14 ngày như báo cáo trước đó.”

Lưu Sở im lặng trong giây lát, hỏi Kim Hiền:” Theo cậu, vì sao bác sĩ Tấn lại thuê căn phòng chung cư đó để ở? nói dối vợ con mình đi công tác. Trong khi nhà ông ấy tới ba tầng lầu nằm trên khu phố đắt đỏ sầm uất.”

Kim Hiền đặt khay thịt xuống, mỉm cười nói bóng gió:” Chẳng phải đàn ông ngoại tình thường hay thuê phòng rồi lấy cớ đi công tác để hú hí với bồ nhí cho tiện? Song mình không đánh giá cao về khả năng suy đoán này của mình. Trong phòng nạn nhân treo rất nhiều bùa, có khi nào ông ta sợ thứ gì đó, mà ngay cả vợ con ông ấy cũng không dám nói cho họ nghe?”

Câu nói này của Kim Hiền như thức tỉnh khả năng phán đoán của Lưu Sở. Anh vỗ vào vai Kim Hiền, nói:” Mình hiểu rồi, mình đi có chút việc, hẹn cậu lần sau vậy.” Nói xong anh vội vã quay người đi.

Kim Hiền rướn người nói với theo:” Này! Cậu và A Mộc đến đó nhớ phải cẩn thận đấy. Cũng đừng tiện tay chạm vào miếng thịt của mình.”

Lưu Sở không ngoảnh lại, song cậu đáp lời:” Biết rồi…mình biết rồi!” Sau câu nói thì bóng anh khuất sau phía cầu thang để di chuyển xuống tầng dưới.
—-

Hơn ba mươi phút sau, A Mộc đứng sẵn ở cổng đợi Lưu Sở quay về đón. Chiếc xe hơi của Lưu Sở vừa dừng, A Mộc bước đến toan mở cửa xe leo lên nhưng bị Hoàng Nga My từ phía sau chạy vọt lên, giành mở cửa leo tót lên xe.

“ Nga My, xuống xe mau. Anh và A Mộc đang bận chút công việc.”

Nga My nhìn anh trai bĩu môi, giọng hờn trách:” Anh đấy, lúc nào cũng công việc, công việc. Có còn nhớ đến đứa em gái này không?”

Lưu Sở thở dài, trông mặt bí xị của đứa em gái cũng thấy tôi. Anh cười xòa, hạ giọng nói:

“ Cô nương muốn xin gì anh nói mau, anh biết lâu rồi không có thời gian đưa cô đi chơi, thật có lỗi.”

Nga My lườm nguýt anh mình, bĩu môi nói:” Coi như anh còn nhớ mình có đứa em gái này. Tha thứ cho anh đó.”

“ Anh đang bận thật mà, cần gì anh cho.”

Nga My ngả người khoá tay Lưu Sở, nhoẻn miệng cười và nói:” Anh, sắp đến sinh nhật bạn em, nó tổ chức trên Tây Bắc, hôm đó anh nói đỡ cho em trước mặt ông nội và bố mẹ nha.”

Lưu Sở phì cười, gõ vào trán đứa em nghịch ngợm một cái, rồi nói:

“ Thì ra cô muốn lấy anh ra làm bia đỡ đạn đấy hả? Nhưng thôi, lần này anh tình nguyện để cô lợi dụng anh đấy. Giờ xuống xe đi, cầm thẻ này đi mua vài bộ quần áo mới mà đi chơi.”

Nga My giật phăng tấm thẻ ATM trên tay Lưu Sở, hôn chùn chụt lên đó, cười tươi như hoa nở, thắc mắc hỏi:

“ Em mua thêm cả đôi giày, túi xách, dầu thơm và ít son phấn được không anh?”

Lưu Sở thở dài, ngao ngán với đứa em, nói với cô:” Cô thật biết lợi dụng người khác. Lương anh ba cọc ba đồng, trong thẻ cũng chẳng còn bao nhiêu. Cô mua thì chọn những món hàng vừa túi tiền thôi, còn muốn mua gì anh không cấm.”

Nga My cười hí hí bước xuống khỏi xe, cô nhìn A Mộc giơ tấm thẻ ATM cho cậu xem như đang khoe chiến tích của mình. Khoác tay A Mộc nũng nịu:

“ Giá mà hôm đó có anh A Mộc cùng đi thì vui biết mấy, để ngộ nhỡ ở đó có ma anh A Mộc ra mặt bọn em cũng bớt sợ.”

Lưu Sở nói với A Mộc:” Cậu lên xe đi, tôi chở cậu đến một nơi, xong việc chúng ta đi mua ít đồ cho cậu.”

A Mộc mỉm cười, vỗ vỗ vào tay Nga My, nói với cô:” Thôi để dịp khác vậy, tôi ở lại thành phố lo cho xong công việc còn kịp quay về gặp sư phụ.”

Nga My miễn cưỡng buông tay A Mộc ra, bĩu môi nói với cậu:” Các anh lúc nào cũng công việc, cẩn thận kẻo lại ế ẩm như anh trai em đó.” Nói xong cô vùng vằng bỏ đi.

Lưu Sở ngồi trong xe nói với theo:” Này! Nhớ đừng mua dăm ba cái đồ hở hang ngắn cũn cỡn đấy nhé. Trông nó chả ra làm sao cả.” Nói hết câu vẫn không thấy Nga My ngoái đầu lại, anh làu bàu trong miệng, trách:” Con bé này, càng lớn càng cứng đầu.”

“ Chúng ta đi đây hả Lưu Sở!” A Mộc vừa ngồi lên xe đã vội hỏi:
“ Ừ! Tôi chở cậu quay lại hiện trường, có bất tiện cho cậu không?” Lưu Sở nổ máy xe, lái đi.
“ Không, tôi có mặt ở đây để giúp các anh phá án mà.”
“ Tốt quá, cậu không những còn trẻ mà suy nghĩ còn hiểu chuyện nữa. Giá con bé em tôi nó suy nghĩ chín chắn được như cậu thì cha mẹ tôi đỡ canh cánh nỗi lo trong lòng.”

A Mộc nhìn Lưu Sở ngạc nhiên hỏi:
“ Ồ! Sao hai bác lại canh cánh nỗi lo trong lòng thế?”

Lưu Sở thở dài chậm rãi kể:

“ Lúc mẹ tôi sinh con bé ra, thì bà nội tôi mất đột ngột, mà còn mất trùng giờ lúc con bé vừa chào đời. Ông nội vốn là người cương trực, không tin vào tâm linh hay những chuyện buôn thần bán thánh. Song ông bạn thân của ông nội chẳng biết do cố ý hay vô tình mà hôm đến viếng đám tang bà nội khi trông thấy gái tôi lại phán” Số con bé khắc người thân. Nếu con bé không yểu mệnh chết thì nó sẽ khắc lần lượt từng người thân trong nhà, chết dần chết mòn.. đại khái là như vậy, năm đó tôi còn khá nhỏ nên không hiểu lắm lời ông ấy nói. Ban đầu cả ông nội và bố mẹ tôi đều không tin, nhưng đến khi lo xong đám tang cho bà nội thì bố tôi gặp tai nạn suýt nữa mất mạng trong vụ tai nạn đó thì ông nội và bố mẹ tôi bắt đầu hoài nghi đến lời phán của người đàn ông kia. Họ đến nhà tìm ông ấy, nhờ ông aya giúp. Một lần nữa ông nội đến đón rước ông ấy về nhà, xem bát tự cho em gái tôi. Cậu biết ông ấy phán gì tiếp không?”

A Mộc ngồi chăm chú lắng nghe, không bỏ sót dù chỉ một từ, thậm chí còn không dám thở mạnh, vì cậu sợ bị phân tâm. A Mộc lắc đầu, trả lời:” Không, anh kể tiếp đi.”

Lưu Sở kể tiếp:

“ Khi ông ấy đến, bố mẹ bế em tôi ra ngồi trước mặt ông ấy, đưa ngày sinh bát tự cho ông ấy xem. Xem xong, ông ấy thở dài lắc đầu vẻ tiếc nuối. Ông ấy bảo em gái tôi là con của bề trên, đến năm mười hai tuổi sẽ bị bề trên bắt đi theo hầu. Để hoán đổi vận mệnh cần làm một cái lễ rồi dùng hình nhân thế mạng sửa đổi bát tự cũng như ngày giờ sinh. Đáng sợ hơn, đặc biệt ông ấy còn căn dặn phải đặt em gái tôi ngủ trong quan tài cho đến khi trưởng thành, lấy chồng sinh con mới thôi. Lúc đầu bố mẹ tôi không đồng ý đặt con mình ngủ trong quan tài, nhưng do ông nội lên tiếng họ đành chấp nhận.”

Nghe xong, A Mộc hỏi:

“ Vậy bây giờ em gái anh vẫn nằm ngủ trong áo quan chứ?”

Lưu Sở gật đầu, trả lời:” Vẫn còn. Chiếc quan tài đó theo nó gần mười chín năm rồi đấy. Năm xưa bố mẹ tôi đặt xưởng làm cho chiếc áo quan bằng loại gỗ hảo hạng nhất nên cho đến giờ nó vẫn còn mới nguyên.”

“ Cảm giác em gái cậu thế nào?”

“ Lúc con bé biết nhận thức cứ thắc mắc mãi, nó không dám mời bạn bè về nhà chơi, sinh nhật cũng không. Cậu xem, fb nó có khi nào nó chụp khoe phòng ốc như mấy đứa bạn cùng chang lứa thường làm đâu. Phần vì tự ti, phần vì sợ bạn bè bàn tán. Mặt khác em gái tôi là người sống khép kín, cũng không thích khoe khoang trên mạng. Khi đó con bé buồn lắm, ngày nào bước vào phòng cũng bị chiếc quan tài đập ngay vào mắt tâm trạng ai mà vui cho nổi. Chỉ đến khi ông nội tôi gọi cháu gái vào nói chuyện, phân tích cho con bé hiểu rõ nguyên nhân, thì khi đó con bé mới thôi không thắc mắc nữa, dần chấp nhận và thích nghi hơn. Bây giờ à, cũng đã quen.”

Nói đến đây, Lưu Sở nhớ ra rồi bảo:” À này, ông ấy còn dặn sau này con bé không được phép gọi ông nội bằng ông nội, không được bố mẹ bằng bố mẹ, các mối quan hệ người thân xem như xa lạ.”

A Mộc à tiếng:” Hèn gì tôi thấy cô ấy gọi bằng hai bác thay vì gọi bố mẹ, chính vì lý do anh vừa nói. Tôi hiểu rồi, nhiều lần toan hỏi nhưng thấy anh bận nên lại thôi.”

“ Cậu Có cách gì giúp con bé không? Tôi vẫn tự trách bản thân không giúp gì được cho nó thoát khỏi chiếc quan tài kia mỗi khi màn đêm buông.”

A Mộc mỉm cười, tự tin trả lời:” Có chứ, cách của tôi khá đơn giản và tôi cũng hiểu rằng vì sao ông thầy kia lại muốn cho em gái anh ngủ trong quan tài đến khi trưởng thành. Ông ấy làm vậy để tránh quỷ sai trông thấy cô ấy, và khi đó em gái anh con nhỏ, không mang theo vật thế thân bên mình được. Nhưng bây giờ cô ấy lớn rồi, không cần thiết phải ngủ trong quan tài nữa. Anh yên tâm, tôi đã nghĩ ra cách giúp cô ấy.”

Lưu Sở mừng rỡ, nhìn A Mộc đầy cảm kích và biết ơn. Cả hai suốt dọc đường đi nói cười không ngớt.

Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà chung cư cao ngút khi trời vừa tắt nắng. Cả hai bước xuống xe và đều hướng ánh mắt nhìn lên, sống lưng không khỏi lạnh buốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.