Quỷ Hồn

Chương 14: Quay lại hiện trường



“ Chúng ta lên hiện trường xem đi, biết đâu lại có phát hiện mới.

Lưu Sở nói với A Mộc xong anh đi thẳng vào tòa nhà chung cư. Sau lưng, A Mộc sải bước những bước chân thật dài, nói với theo:” Chờ tôi với!”

Vừa đẩy cửa bước vào mùi nhang khói nồng nặc xộc thẳng khoang mũi khiến Lưu Sở quay mặt đi ho sặc sụa.

“ Anh bị dị ứng với mùi trầm à?”
“ Sao cậu biết đây là mùi trầm?”

A Mộc gật đầu, nói:

“ Biết chứ, những người học đạo như chúng tôi đã không ít lần được tiếp xúc với gỗ trầm hay những đồ vật được làm từ trầm như vòng tay, chuỗi hạt, nhang. Nên tôi đoán trong phòng này ắt có đặt trầm để át đi mùi tử thi phân huỷ.”

Lưu Sở suy nghĩ trong giây lát, chẹp lưỡi hỏi:

“ Cậu đang nghi hung thủ cố ý đặt trầm hương trong phòng để đánh lạc hướng hàng xóm xung quanh, sẽ không ai phát hiện ra trong này có người chết?”

“ Tôi đang nghĩ vậy đó.”

A Mộc tiến sâu vào trong, mùi tử khí vẫn còn phảng phất đâu đây xen lẫn mùi trầm hương. Hai thứ này hoà quyện vào nhau tạo nên một mùi vị khó chịu vô cùng. Do khứu giác của Lưu Sở quá nhạy bén nên đã không thể tách riêng được hai mùi tử khí và trầm hương ra, đó là lý do tại sao khi vừa đẩy cửa bước vào anh ấy đã liên tục ho sặc sụa.

A Mộc dừng chân bên cạnh chỗ hình vẽ xác người chết, trong hình người vẽ dưới đất thanh sắt vẫn cắm y nguyên. A Mộc thử chạm tay vào, liền bị Lưu Sở nhắc nhở:

“ Cẩn thận kẻo bị nhiễm trùng. Đeo bao tay vào trước đã rồi muốn làm gì làm.”

A Mộc làm theo, thôi thì cẩn thận vẫn hơn. Tuy xác nạn nhân đã được chuyển đi nhưng do đây là hiện trường nên nó vẫn chưa được tẩy rửa, trên đầu thanh sắt máu vẫn còn bám đặc quẹo, tạo thành những tạp chất màu đen bẩn thỉu.

A Mộc đứng thẳng người, nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ xoay người quay mặt sang hướng phát ra mùi hương trầm. Cậu bừng mở mắt, nhìn chăm chăm chỗ chiếc tủ quần áo chỉ vào đó nói:

“ Bên kia, mùi trầm tỏa ra từ bên ấy.”

Nói dứt câu A Mộc bước đến bên cạnh chỗ chiếc tủ, không chần chừ dùng tay mở bung cánh” kèn kẹt kẹt kẹt…” bụi mịt mù bốc ra kèm theo mùi ẩm mốc khiến cậu hắt hơi mấy cái.

Lưu Sở cười, trả đũa:

“ Cậu bị dị ứng với khói bụi đấy hả? Chắc do cậu tu luyện trên núi quá lâu ít được tiếp xúc với khói bụi của thành phố.”

A Mộc cười, ngoảnh lại nói:
“ Không, tôi hắt hơi là do trong tủ này lẫn lộn quá nhiều chướng khí.”

“ Thế phải cẩn thận chứ, cậu có bị gì thì chúng tôi làm sao còn mặt mũi đi gặp sư phụ cậu.”

A Mộc:” Người đáng lo ngại là anh mới đúng, tôi ổn.”

Nói xong, A Mộc tiếp tục thọc tay vào tủ lật dở từng lớp quần áo bên trong, trong lúc cậu đang lục lọi tìm thì bất ngờ Lưu Sở ở phía dưới thốt lên” Đây rồi! Có lẽ là nó.”

Lưu Sở rút tay ra khỏi tủ, chưa nhìn xem vật mình vừa tìm thấy là thứ gì, bỗng vang lên “rầm” một tiếng, hai cánh tử tự động khép chặt tựa như có người điều khiển.

“ Làm tôi giật cả mình! Nó là gì nhỉ, cậu biết không?”

A Mộc cầm lên xem, đó là một chiếc túi. Chất vải của chiếc túi rất thô ráp, thô tới mức không giống vải. Đúng vậy, nó không thể gọi là vải, nó không phải được dệt thành, mà là được đập thành. Nó được làm từ vỏ cây sui được mệnh danh là Kiến Huyết Phong Hầu, chỉ có ở Trung Quốc.

“ Xem ra người này không những dùng bùa chém bóng mà còn dùng cả tà thuật hãm hại đối phương. Lưu Sở, tôi rất háo hức muốn chạm mặt hung thủ.”

Lưu Sở nhìn chiếc túi trên tay A Mộc, hỏi:” Có gì bên trong? Mà đây là gì thế? Túi chẳng ra túi, gỗ chẳng ra gỗ.”

“ Loại túi này được tạo ra từ vỏ cây sui đấy. Trong truyền thuyết mà sư phụ từng kể cho chúng tôi nghe thì loại túi được làm từ vỏ cây sui có công dụng giam giữ linh hồn ác quỷ rất lớn, hoặc được tạo ra từ tay những ông thầy tà với mục đích dùng nó để nhốt cổ trùng. Nên tôi được tạo ra thay vì nói được làm ra là vậy. Trong giới tà đạo, cây sui được mệnh danh là kiến huyết phong hầu. Một loại cây khan hiếm.

“ Cây sui ư? Kiến huyết phong hầu? Lần đầu tôi được nghe.”

“ Nghĩa là chạm vào máu, sẽ cứng họng chết tức khắc. Tôi chỉ nghe sư phụ kể vậy, thực hư ra sao tôi cũng chưa tận mắt nhìn thấy.”

“ Nó có liên quan đến nạn nhân không? Để tôi mở ra xem thử.”

A Mộc ngăn cản:

“ Khoan hãy mở, bên trong có độc thì sao? Khi nãy vừa mở tủ ra đã xuất hiện rất nhiều chướng khí rồi còn gì.”

“ Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể đến đây công cốc ra về tay không.”

A Mộc rút chiếc chiếc khăn tay đưa nó cho Lưu Sở:” Anh bịt dùng chiếc khăn này bịt tạm mũi lại, nhỡ đâu bên trong có độc thì cũng không hít phải.”

“ Không, cậu bịt vào đi, tôi đâu sợ chết!”

“ Anh yên tâm, tôi sẽ dùng thứ này bịt.”

Nói xong, A Mộc cởi chiếc áo cánh mình mặc trên người đưa lên quấn quanh đầu bịt ngang mũi. Xong xuôi, cả hai nhìn nhau cùng gật đầu, ngầm ra hiệu cho đối phương.

“ Để chắc chắn anh nên nín thở trong vài giây, cả tôi cũng vậy.”

“ Được rồi, cẩn thận đấy!”

A Mộc mở chiếc túi bằng vỏ cây, lộ ra một tấm hình người tết bằng rơm, dẹp lép. Bên trên đầu hình rơm có phủ một lá huyết phù màu vàng được hoạ bùa bằng mực đỏ, nhưng A Mộc thì lại nghĩ nó được hoạ ra từ máu giống với những tấm bùa được dán xung quanh phòng.

“ Lạ nhỉ, họ dùng cái này để làm gì?”
Lưu Sở cầm hình rơm lên ngắm nghía một lúc, thắc mắc hỏi.

“ Để hại người đấy.” A Mộc đáp.

Cậu nói tiếp:” Theo tôi phán đoán, nạn nhân trước khi chết đã sợ những thứ không sạch sẽ trong bóng đêm, nên ông ta tìm tới một thầy pháp để thỉnh bùa. Chỉ là không may gặp thầy không có tâm, đáng nhẽ thỉnh bùa về giúp xua đuổi tà ma thì lại thỉnh bùa về giết chết mình.”

Lưu Sở nghe xong, hai mắt mở tròn, nói với A Mộc:” Tôi hiểu ý cậu nói rồi,có phải những lá bùa được dán xung quanh nhà không phải là bùa xua đuổi tà ma, mà ngược lại, bùa dẫn dụ linh hồn oán khí. Và hình rơm này chắc chắn nạn nhân tới khi chết cũng không hề hay biết nó tồn tại.”

A Mộc mỉm cười, gật đầu:

“ Anh nói phải đấy.”

“ Nếu vậy, chẳng nhẽ tôi lại kết luận hung thủ là con hình rơm này?”

A Mộc cười, vỗ vỗ vai Lưu Sở:

“ Anh vội làm gì, vạn vật đều có duyên mới gặp nhau, ma quỷ không bao giờ sát hại người vô tội trừ khi người đó có oán nghiệt với họ. Trường hợp khác là do bị những gã thầy luyện âm binh bắt về và phải phục tùng mệnh lệnh do người đó đặt ra.”

Vừa nói dứt câu, thanh kiếm đào sau lưng A Mộc bỗng rung lên bần bật, phát ra tiếng kêu như báo gầm ưng rít. Không chỉ thanh kiếm muốn phóng ra khỏi vỏ khi gặp luồng âm khí cực mạnh, mà đến cả chiếc chuông tam thanh A Mộc đeo bên người cũng rung lên leng keng, hệt như tiếng hồn ma thảm thiết.

A Mộc nhanh miệng hối thúc:

“ Mau, thả hình rơm vào túi, nhanh lên.”
“ Có chuyện gì vậy? Cậu mang theo cả dụng cụ để hoà tấu đấy à.”
“ Lúc nào rồi anh còn tâm trạng đùa cợt.”
“ Giỡn cậu chút thôi mà, xem cậu kìa, có cần nghiêm trọng đến vậy không?”

Song ánh mắt của Lưu Sở khựng lại khi nhận ra bên trong lớp túi vỏ cây như có con gì đó đang động đậy, khiến lớp túi liên tục phập phồng, cuộn trào mạnh mẽ. Anh đâu biết bên trong không phải là con gì, mà là linh hồn con quỷ đang tràn đầy khí huyết và sát khí, giống như hơi thở đầy phấn khích của ma thần khát máu. Cảm giác này giống với cảm giác hôm hai người chạm mặt quỷ hổ trong căn biệt thự.

A Mộc nhanh tay buộc miệng túi, đặt nó trong vòng tròn bát quái mình vừa vẽ xong, rắc thêm chút gạo nếp lên bề mặt, ngồi khoanh chân bên cạnh miệng nhẩm chú liên hồi:

“ Lụa vàng gói gỗ nam tơ vàng,
Gỗ nam gói vũ khí giết quỷ.
Vũ khí diệt quỷ sinh đất thiêng,
Uống nghìn chén máu mới trở về.
Đừng lộng hành nữa, thanh thiên bạch nhật, chớ nên xúc phạm tới thần linh.
Cấp cấp như luật lệnh..!”

Lời cậu vừa dứt, chiếc túi vỏ cây trong vòng tròn bát quái bốc cháy ngùn ngụt. Mùi khét từ vỏ cây, cộng thêm tiếng nổ tia tách từ đám cháy phát xa xen lẫn miếng ma quỷ gào thét tạo nên những âm thanh vô cùng quái dị.

“ Sao cậu lại đốt nó? Rồi còn đâu bằng chứng để tôi điều tra?”

“ Bất đắc dĩ thôi mà, anh cũng tận mắt trông thấy nó nguy hiểm thế nào rồi kia mà. Một khi nó thoát ra thì tôi không phải là đối thủ của nó. Cả con hổ kia cũng vậy, chúng mạnh mẽ vô cùng.”

“ Xem ra hôm nay lại về tay không rồi.”
“ Chưa chắc!”
“ Ồ, cậu tìm thấy gì chăng?”

Lưu Sở vừa định gỡ chiếc khăn ra khỏi mũi, nhưng A Mộc kịp cản:” Khoan đã, vẫn chưa tìm thấy khối gỗ trầm kia mà?”

“ Ý cậu là..?”
“ Vâng, chắc khối gỗ vẫn còn ở trong tủ.”

A Mộc quay lại định mở tung cánh cửa tủ, nhưng dường như bên trong có lực hút khiến cậu gồng mình đến mấy cũng không tài nào mở ra được. Bất đắc dĩ cậu phải rút ra chiếc lông gà chấm vào lọ chu sa, vẽ một chữ bùa lên cánh tủ, tức thì chốt bên trong tự mở y như có người điều khiển” Tạch”, A Mộc mừng rỡ reo lên:” Mở được rồi!”

Lưu Sở nhắc nhở:” Cẩn thận!”

Khi cánh tủ được mở ra lần nữa, xộc vào khoang mũi của A Mộc là mùi trầm hương phảng phất. Nó không quá nồng nặc, song cũng đủ át đi những thứ mùi tởm lợm còn đọng lại bên trong căn phòng này.

Thình lình A Mộc thốt lên khiến Lưu Sở đứng bên cạnh lập tức chú ý:

“ Đây rồi!”

A Mộc lôi ra một chiếc hộp, điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên. Thoạt đầu, cậu nghĩ mùi trầm hương đặc quánh chỉ có thể là một khối gỗ lớn mới giúp cả căn phòng át đi mùi tử khí, nhưng không, nó lại nhỏ bé chỉ bằng chiếc hộp đựng phấn của những tiểu thư, cô chủ con nhà ngày xưa thường dùng. Bên trên nắp hộp còn khắc hoa văn rất tinh tế.

“ Đây là loại gỗ trầm hương quý hiếm mà cậu nhắc đến đấy hả? Song tôi chẳng thấy nó có gì đặc biệt.”

A Mộc ngắm chiếc hộp một lúc, lắc lắc dò xem bên trong có chứa đồ vật không, quả nhiên là có thật bởi khi cậu lắc nó phát ra tiếng động lộc cộc.

“ Chiếc hộp này không phải gỗ trầm, nhưng lại phát ra hương thơm mùi trầm, có lẽ nào vật bên trong mới phải?”

“ Cậu chắc chứ? Mà khoan, sao cậu nhận biết chiếc hộp này không phải được làm từ gỗ trầm? “

A Mộc chưa vội trả lời. Cậu tìm cách mở chiếc hộp ra trước. Cũng may, ổ khoá trên chiếc hộp không phải là loại khóa tốt nên sau một hồi cậy nó bị bung ra. Bên trong là chiếc tẩu thuốc, nhìn lướt qua nó không có vẻ gì đặc biệt, song nếu ngắm thật kỹ sẽ nhận ra nét tinh tế, đặc biệt nhất chính là mùi hương.

A Mộc chỉ tay vào tẩu thuốc chậm rãi phân tích: “ Anh xem, trầm hương thật thì khi quan sát sẽ thấy sớ vân chia làm 2 sớ riêng biệt. Đặc biệt khi dùng máy soi vân sẽ thấy rõ được các sớ vân nằm len lõi trong từng thớ gỗ. Ngược lại Trầm hương giả thì hoàn toàn lại không có sớ vân dầu, khi soi bằng máy quan sát bề mặt sẽ thấy đen bóng đều, thường loại này là những loại trầm được nấu dầu.”

Lưu Sở cầm tẩu thuốc đưa lên xem, dù có nhìn bao lâu thì vẫn không thể hiểu vật nhỏ bé này thì liên quan gì đến nạn nhân. Sực nhớ ra một chuyện, Lưu Sở nói với A Mộc:

“ A Mộc, tôi nhớ ra rồi. Cậu có để ý bức tranh treo trên tường nhà ông Tấn không?”

“ Không, tôi chỉ để ý đến thái độ vợ con ông ấy, ngoài ra không để ý gì khác.”

Lưu Sở gật gù, nói tiếp:

“ Còn tôi thì có, tẩu thuốc này rất giống với tẩu thuốc trong bức tranh treo trên tường chỗ phòng khách nhà ông Tấn. Có lẽ tôi phải đến đó thêm một chuyến, bên pháp y ngày mai sẽ đưa ra báo báo kết quả DNA.”

“ Anh nghi chủ nhân của tẩu thuốc có liên quan đến nạn nhân?”

“ Tôi nghĩ vậy. Khi nãy cũng nói rằng hung thủ có thể đã lợi dụng mùi trầm hương để át đi mùi tử thi phân huỷ còn gì?”

A Mộc rơi vào trầm lặng, cậu đang băn khoăn không biết vì sao chỉ một chiếc tẩu thuốc có kích cỡ không quá lớn lại mang lại hương thơm mạnh mẽ đến dị thường. Còn cả chiếc túi vỏ cây kia nữa, rõ ràng bên trong là hồn quỷ, tại sao hai thứ này được đặt chung trong một chiếc tủ? Cậu sục sạo trí nhớ, cố tìm kiếm những thứ có liên quan đến hai vật này, rồi sực nhớ ra điều gì đó quay ngoắt lại nói với Lưu Sở:

“ Tôi hiểu mọi chuyện rồi.”
“ Cậu phát giác ra gì à?” Lưu Sở ngạc nhiên hỏi, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ A Mộc.
“ Có khi nào ban đầu hung thủ tìm cách kết thân với nạn nhân trước, sau đó dụ nạn nhân đi thỉnh bùa cũng chính là chiếc túi được làm từ vỏ cây sui, dĩ nhiên nạn nhân không biết mình gặp phải thầy dởm, và không ngờ thứ mình thỉnh về chẳng có gì tốt đẹp lại chính rước quỷ về nhà. Khi nạn nhân chết, hung thủ vào đây rồi đặt chiếc hộp có tẩu thuốc làm từ trầm hương, để át đi mùi tử khí. Tuy nhiên, để mùi trầm hương đặc quánh cỡ này thì tôi đoán chiếc tẩu thuốc đã được người ta động chạm.”

“ Động chạm ư?” Lưu Sở nhíu mày hỏi.
“ Vâng, đúng thế. Nếu nó được trì chú vào thì hương thơm tỏa ra sẽ cao gấp hai, ba, lần so với hương thơm nguyên bản của nó.”

Lưu Sở chẹp lưỡi, hỏi A Mộc:

“ Tôi vẫn mãi thắc mắc, hung thủ có thâm thù đại hận gì với nạn nhân mà phải dùng đến tâm linh để giết người?”

A Mộc mỉm cười, nói với Lưu Sở:

“ Khi bắt được hung thủ mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Còn vì sao họ dùng đến tâm linh để giế.t người, thì tôi nghĩ họ làm vậy nhằm muốn qua mặt cảnh sát. Anh xem, cả ba vụ án nhưng hung thủ không để lại bất cứ manh mối nào ở hiện trường, ngoài hung khí sát hại nạn nhân nhưng lại không có dấu vân tay, hoặc giả có thì là do mượn tay người khác?”

Nghe A Mộc nói xong, Lưu Sở nhớ đến cô bé trong vụ trọng án số 2 anh đang điều tra. Vụ án số 2 hung thủ dùng bùa hổ để chài nạn nhân cho đến chết và mượn tay người thân trong nhà để sát hại, chính là đứa bé gái. Vụ trọng án số 3, hung thủ dùng bùa chài chém bóng hành hạ nạn nhân cho đến chết, mà ngay cả khoa học cũng khó chứng minh tìm ra nguyên nhân dẫn đến tử vong nếu không nhờ có cách của A Mộc chỉ.

Lưu Sở lo lắng nói với A Mộc:

“ Tôi sợ họ sẽ là những nạn nhân tiếp theo.”
“ Ai cơ? Anh biết về họ?”

Lưu Sở gật đầu, tuy anh đang chờ kết quả điều tra từ bên phía các đồng nghiệp khác, song cũng phần nào đoán ra những người rất có thể sẽ là nạn nhân tiếp theo, mà người đó không ai khác chính là những người chụp chung tấm hình sau chuỗi phẫu thuật thay ghép nội tạng, trong đó có bố mình.

Lưu Sở thở dài, đặt tẩu thuốc vào chiếc hộp bảo A Mộc đóng lại giữ nó cẩn thận, ngày mai anh sẽ đưa nó cho Kim Hiền kiểm tra.

Xong xuôi hối A Mộc:” Chúng ta về thôi, tôi chở cậu về nghỉ ngơi trước rồi đến nhà sếp một chuyến.”

Anh vừa nhấc chân bước đi được hai bước thì sững lại, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống mũi giày, khẽ chau mày. Lưu Sở đứng lặng thinh một lúc, tự hỏi trong đầu:” Lạ nhỉ, sao tiếng động ở viên gạch này phát ra lạ hơn âm thanh tiếng động của các viên gạch khác, hay là…?” Nghĩ đến đây anh sực nhớ ra tấm hình mà Kim Hiền cho anh xem, chính là ánh mắt của cái bóng, luôn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dưới:

Lưu Sở kéo A Mộc lại và bảo:

“ Khoan đã, cậu vào bếp lấy dùm tôi con dao hoặc bất cứ vật gì nhọn cũng được, tôi muốn cạy viên gạch này lên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.