Quỷ Hồn

Chương 15: Chài Chém Bóng



Song kỳ lạ, trong bếp chẳng có nổi một con dao, vật dụng nhà bếp cũng chẳng có. A Mộc ngó đầu ra ngoài bảo:

“ Chẳng có gì trong này cả!”
“ Lạ nhỉ, ít ra cũng phải có cây kéo hoặc con dao chứ? Chả nhẽ người thuê nhà không sử dụng đến bếp?”
“ Có lẽ là vậy, hoặc giả bên các anh cho người gom đi cả rồi!” A Mộc quay lại thất vọng nói.

Lúc đi ngang qua chỗ khúc sắt, chính là thanh sắt cắm sau gáy nạn nhân thì cậu dừng lại. Nhìn chăm chăm vào đó cậu khẽ nhíu mày, rồi lại đi tiếp.

Bên kia, Lưu Sở ngồi xổm trên sàn nhà, dùng động tác gõ cóc cóc xuống sàn, miệng lảm nhảm:” Hình như bên dưới bị rỗng.”

A Mộc đi đến, nói:” Ngoài thanh sắt kia ra chả có gì cả. Nhưng bên dưới có gì à?”

Lưu Sở vẫn gõ thử vào hai viên gạch khác nằm sát nhau, quả thực hai âm thanh phát ra khác nhau một trời một vực. Anh ngước lên nói:” Dưới viên gạch bị rỗng, tôi muốn cạy nó lên.”

A Mộc nhún vai, hất hàm sang phía thanh sắt trả lời:” Bên kia, có thể dùng nó chứ?”

Lưu Sở nhìn theo hướng A Mộc chỉ, nhận ra đó chính là hung khí trong vụ trọng án. Anh xua tay lắc đầu:

“ Không được đâu, theo báo cáo khúc sắt ấy không nhổ lên được. Mà kể ra cũng lạ thật, rõ ràng một đầu của thanh sắt chỉ được cắm hời hợt xuống sàn nhà, xung quanh vết cắm xuất hiện nhiều vết chân chim, chứng tỏ phải dùng sức mới cắm xuống được. Càng kỳ lạ hơn hàng xóm xung quanh và bên dưới đều không nghe thấy bất cứ tiếng động lạ nào vào suốt quãng thời gian nạn nhân ở đây cho đến khi được phát hiện đã chết. Vậy mà nhiều trinh sát dùng sức nhổ lên đem về phân tích cũng không tài nào nhổ lên được. Chắc ngày mai chúng tôi đem cưa đến phá, dù sao đó cũng là hung khí trong vụ án kia mà.”

A Mộc quay lại chỗ thanh sắt, đúng như những gì Lưu Sở vừa nói thật. Cậu chạm khẽ vào đầu thanh sắt thình lình vội rụt tay lại, hoảng hốt thốt lên:

“ Đồng đen!”

Lưu Sở thôi không gõ nữa, anh từ từ đứng dậy bước đến bên cạnh A Mộc, hết nhìn thanh sắt rồi lại quay sang nhìn A Mộc, ngạc nhiên hỏi:

“ Đông đen, nó là gì thế?”

A Mộc chậm rãi kể:

“ Tôi được nghe sư phụ kể rằng, đồng đen từng được nhắc đến trong các câu chuyện lịch sử mang màu sắc huyền ảo.
Trong câu chuyện “Sự tích Hồ Tây”, vào thời nhà Lý, nước ta rất thiếu kim khí vì bị Trung Quốc vơ vét chở hết về nước. Khi đó, ở thành Đại La xuất hiện một nhà sư pháp thuật cao cường tên là Không Lộ. Ông đã mang túi vải sang Trung Quốc, vào tận kho chứa của của vua Tống rồi làm phép lấy hết những thứ quý hơn vàng, gọi là đồng đen. Vua Tống biết chuyện nổi giận đùng đùng, tìm cách giết hại Không Lộ. Tuy nhiên, nhà sư nước Việt đã cao chạy xa bay. Về tới nơi, ông tập hợp thợ rèn cả nước đúc cái chuông đồng đen khổng lồ hình hoa sen.Những người thợ rèn nước Việt đã dựng một ngôi đền thờ cạnh Hồ Tây để nhớ ơn nhà sư Không Lộ đã dạy cho họ phương pháp đúc đồng. Vua nhà Lý đã ban sắc phong tặng sư Không Lộ biệt danh là Thần Thợ Đúc. Câu chuyện trên đây kể về đồng đen mang màu sắc truyền thuyết, nên giá trị của đồng đen thế nào, không thể dựa vào đó mà kết luận được. Một câu chuyện lịch sử khác cũng có liên quan tới đồng đen, mà cụ thể là liên quan tới ngôi đại tượng ở Đền Quán Thánh, trên đường Thanh Niên.
Đền Quán Thánh được xây dựng vào thời Vua Lý Thái Tổ (1010 – 1028), thờ Thánh Trấn Vũ, hình tượng kết hợp giữa một nhân vật thần thoại Việt Nam, giúp An Dương Vương trừ ma quấy rối khi xây thành Cổ Loa và nhân vật thần thoại Trung Quốc, coi giữ phương Bắc. Còn theo quan điểm dân gian, đồng đen có rất nhiều khả năng kì lạ. Họ cho rằng loại đồng đen này có thể chữa ốm đau, bệnh tật hoặc trúng gió, thương hàn. Chỉ cần áp đồng đen vào trán là sẽ khỏi bệnh. Không những thế còn có khả năng trừ tà ma rất tốt.”

Lưu Sở nhìn A Mộc bằng ánh mắt đầy thán phục, anh vỗ tay nói với cậu:” Ngưỡng mộ cậu thật, gì cũng biết, về lịch sử Việt Nam cậu cũng am hiểu. Nghe cậu nói tôi thấy bản thân mình có chút kém cỏi.”

A Mộc phì cười, trả lời:

“ Sao anh khách sáo thế, người học đạo như chúng tôi cần nắm rõ những vật có thể làm sát thương ma quỷ cao, để khi gặp phải còn có chút hiểu biết mà dùng. Ngoài những vật có tính sát thương cao cho ma quỷ thì còn phải am hiểu về mười loại đại pháp khí bắt quỷ trừ ma như, Kim tiền kiếm, mộc ngư ( mõ ), pháp linh ( chuông ), pháp thước, pháp tiên, pháp khí, hồ lô, lệnh bài – lệnh kỳ, pháp kiếm, cuối cùng là phù lục, hay còn gọi là pháp ấn.”

Lưu Sở nhăn mặt, nói:” nghe cậu nói đầu tôi rối tung lên rồi đây này.”

A Mộc thôi không nói nữa, cậu rút lá bùa dán lên thanh sắt vậy là chẳng cần dùng sức cũng nhổ được thanh sắt lên. A Mộc đưa nó cho Lưu Sở, nói tiếp:

“ Nhìn bề ngoài nó giống thanh sắt, nhưng tôi cá rằng nó được đúc ra từ đồng đen, và hung thủ muốn dùng nó là để giết chết luôn linh hồn của nạn nhân, không còn có cơ hội để được siêu thoát. Hôm qua, tôi nhớ trong cuộc trò chuyện chúng ta có nhắc đến khả năng nạn nhân chết trước khi bị thanh sắt này đâm vào là rất cao, giờ chắc anh hiểu rõ nguyên nhân rồi đấy.”

Lưu Sở gật gù, cầm thanh sắt đi đến điểm mình vừa ngắm rồi gập người cúi xuống cắm thanh sắt xuống sàn nhà, bắt đầu công cuộc đào bới.

Cả hai im lặng cho đến khi Lưu Sở khựng tay. Quả nhiên bên dưới viên gạch bị rỗng thật, người ta chôn một hũ sành dưới hố, trên miệng hũ có phủ một mảnh vải vuông màu vàng óng, trên mảnh vải được hoạ kín chữ bùa.

“ Cậu xem, nó là thứ gì thế?”
“ Cẩn thận, đừng tùy tiện mở ra.”

A Mộc nhấc hũ sành ra khỏi hố, đặt ngay ngắn trên nền gạch. Nhắc Lưu Sở lùi lại xong cậu dùng dao cắt phăng sợi dây, nhẹ nhàng gỡ mảnh vải giơ lên xem, miệng lảm nhảm:

“ Koam bằng phẵn!”
“ Tiếng thái à?”
“ Là tiếng của dân tộc Thái, đây là câu chú trong lời chài chém bóng. Anh không tin cứ moi vật trong hũ sành ra sẽ hiểu ngay thôi. Chắc chắn đó là hình rơm dùng để yểm mạng.”

Quả nhiên chính là hình nhân được kết bằng rơm theo y chang lời của A Mộc nói. Trên đầu hình rơm còn dán một mảnh giấy to khoảng 1cm, chiều dài bằng con hình nhân, bên trên mảnh giấy ghi đầy đủ họ tên Trần Văn Tấn. Xem xong Lưu Sở há hốc miệng, kinh ngạc đến rợn người.

“ Anh tin tôi rồi chứ? Lật sau gáy hình nhân ra mà xem.”

Lưu Sở tiếp tục lật, đập vào mắt anh là cây kim bản lớn giống cây kim may bao, màu đen nhánh được găm ngay sau gáy hình rơm.

A Mộc chỉ vào đó nói tiếp:” Cây kim này và thanh đồng đen kia được đúc từ một loại, và được gã thầy tà nào đó tu luyện thành hung khí dùng trong tà thuật.”

“ Vậy chắc vẫn còn nạn nhân gặp nguy hiểm.” Lưu Sở nói đến đây thì im lặng. Anh suy nghĩ thêm một lúc, thấy trời không còn sớm khi ngoài phố đã lên đèn. Gói vật trên tay vào mảnh vải rồi đút nó vào túi. Một tay cầm chiếc hộp gỗ đựng tẩu thuốc, tay còn lại Lưu Sở kéo A Mộc đi và nói:

“ Chúng ta về ăn cơm trước đã, bận bịu suốt cả ngày chắc cậu cũng mệt rồi.”

“ Anh không đốt nó đi à, tránh tai ương về sau.”

“ Có chứ muốn đốt chứ, nhưng vẫn phải mang về để biết báo cáo trước đã, chụp lấy hình ảnh còn có cái báo cáo lên cấp trên nữa chứ? Khi đó tôi sẽ xin phép cấp trên mang nó đi đốt.”

A Mộc nhíu mày, kéo Lưu Sở lại nói lời cảnh báo:” Đây là vật không sạch sẽ, không nên mang nó về nhà, tránh phiền toái.”

Lưu Sở bán tín bán nghi, song anh mỉm cười vỗ vai A Mộc trấn an:” Thôi được rồi, đợi lát nữa trên đường về nhà tôi tạt ngang qua chỗ Kim Hiền, đưa nó cho cô ấy. Ở đó là cơ quan, phòng khám nghiệm, chắc không sao chứ?”

Bấy giờ A Mộc mới yên tâm gật đầu, theo Lưu Sở bước ra khỏi tòa nhà chung cư trong mớ cảm xúc hỗn độn.
—-
Trên đường về, Lưu Sở ghé tìm Kim Hiền đinh trao cho cô vật mình và A Mộc tìm thấy, nhưng chỗ Kim Hiền đã tan sở. Không còn cách nào khác, Lưu Sở đành mang theo hai vật đó về nhà, dự định sáng mai sang sẽ đến gặp Kim Hiền rồi đưa sau. Khi về đến cổng, A Mộc đột nhiên bảo Lưu Sở dừng xe, cả hai bước xuống tiến về sát cánh cổng, anh chưa kịp hỏi A Mộc chuyện gì, thì cậu ấy lên tiếng:

“ Anh đá vào cánh cổng ba cái làm như tôi này, sau đó nhổ bãi nước bọt ra phía sau. Làm vậy để ngăn cản tà ma theo mình vào nhà.”

Lưu Sở dù không muốn song vẫn làm theo cách A Mộc chỉ, mặc dù anh cảm thấy cách này hơi thái quá. Nhưng những người có đạo như A Mộc, nói vậy chắc hẳn đều có lý do của cậu. Làm xong, cả hai quay lại xe rồi mới yên tâm vào nhà.

Vừa bước chân vào phòng, hơn 8h tối. Lưu Sở đặt chiếc hộp trên bàn làm việc, tiện tay móc gói hình rơm đặt chúng trên bàn, chưa kịp lấy quần áo đi tắm, thì điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Là ông sếp gọi, chẳng biết có chuyện gì gấp gáp mà khi nghe xong Lưu Sở vội cúp máy, lật đật chạy ra khỏi phòng, xuống đến gara leo lên xe nổ máy phóng đi.

Hình rơm trong mảnh vải bỗng rung lắc dữ dội, tiếng cười the thé chói tai vang vọng bốn bề. Bất thình lình nó dựng đứng, đầu xoay tròn như có người điều khiển, miệng cười khềnh khệch. Bỗng khoé mắt tuôn ra hai hàng lệ máu.

Bà Thuỷ lúc này vừa đi ngang qua phòng ngủ của Lưu Sở, nghe thấy bên trong có tiếng động lạ, bà ấy khựng chân bước đến ghé sát tai vào cửa lắng nghe, nhưng lạ thay bên trong lặng phắc. Bà nhấc tai ra khỏi cửa, cau mày nói lảm nhảm:” Rõ ràng mình vừa nghe thấy tiếng ai đó cười trong phòng Lưu Sở mà nhỉ? Giờ lại chẳng thấy gì? Hay do mình già rồi nên tai hơi bị lãng?” Nói đoạn bà Thuỷ đi tiếp, tiếng ông Dũng dưới nhà gọi vọng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
—-

8h30 phút tối. Lưu Sở dừng xe trước cổng căn nhà ba tầng lầu khang trang kiên cố. Vừa bước xuống khỏi xe tiếng ông sếp trên lầu đã vọng xuống:

“ Lưu Sở đến rồi đấy hả, mau vào nhà đi.”

Lưu Sở ngước lên chào sếp, đáp:

“ Dạ vâng!”

Anh được dẫn lên phòng làm việc, đợi Lưu Sở ổn định chỗ ngồi, ông sếp rót mời cậu chén trà mỉm cười nói:

“ Công việc dạo này thế nào? Mấy vụ án gần đây có tiến triển gì không?”

Lưu Sở thở dài, lắc đầu đáp:” Dạ báo cáo sếp, anh em trong đội vẫn đang cố gắng điều tra.”

Lưu Sở nói chưa hết câu đã bị ông sếp lên tiếng ngắt lời:” Thôi, chúng ta tạm gác công việc sang một bên. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây với tư cách là một người bạn thân của bố cậu. Lưu Sở à, hoàn cảnh gia đình cậu không phải cậu không biết, cậu là con trai độc nhất trong dòng tộc, cũng đã đến lúc phải nghĩ về tương lai lâu dài rồi, đúng vậy không?”

Lưu Sở thở phào, anh như trút được gánh nặng trên vai. Ban đầu khi mới nhận điện thoại anh còn tưởng sếp gọi đến có việc gấp, thì ra là chuyện bố mình nhờ. Lưu Sở mỉm cười, gật đầu, điềm tĩnh đáp:

“ Vâng, cháu đã nghe bố bàn về chuyện này ngày hôm qua. Nhưng thứ lỗi cho cháu, hiện tại cháu chưa nghĩ đến việc mình sẽ nghỉ làm cảnh sát về phụ gia đình kinh doanh, vào thời điểm này càng không muốn. Cháu đã theo dõi cả ba vụ án xảy ra dạo gần đây, và dần xâu chuỗi được sự liên kết, nếu bây giờ cháu xin nghỉ, vụ án sẽ giao cho người khác đảm nhiệm, cháu tin chắc rằng sẽ không có một ai hiểu những góc khuất trong các vụ trọng án đó bằng chính bản thân cháu.”

Vị sếp thở dài, nhìn Lưu Sở đăm chiêu một lúc, trầm giọng nói:

“ Đó chính là lý do vì sao tôi và bố cậu muốn cậu nghỉ việc, càng lún sâu vào vụ án cậu sẽ càng cảm thấy khó xử và nguy hiểm. Nghe lời tôi, cũng như nghe lời bố cậu, rút lui đi. Tôi sẽ ký đơn ngay sau khi cậu viết đơn.”

Lưu Sở buồn bã đứng dậy, cậu nhìn vị sếp mình luôn kính trọng mà rằng:

“ Thưa chú, cháu cảm ơn những lời khuyên của chú, nhưng xin chú thứ lỗi cháu không thể nghe theo sự sắp đặt này. Đây là cuộc đời của cháu, và cháu không muốn bị ai làm chủ cuộc đời của mình, ngay cả bố cháu. Hơn nữa còn là vì trách nhiệm, ai cũng tham sống sợ chết thì lấy ai là người bảo vệ pháp luật?”

Nói đến đây Lưu Sở im lặng, anh cúi đầu chào ông sếp rồi rời đi. Giọng ông sếp phía sau vang lên hỏi, khiến Lưu Sở một lần nữa khựng chân:

“ Nếu sau này đứng giữa tình thân và pháp luật, cậu chọn bên nào?”

Lưu Sở đứng lặng thinh trong giây lát, từ từ xoay người lại nhìn ông sếp mỉm cười, trả lời:

“ Vốn dĩ pháp luật không dung tha một ai nếu bản thân người đó phạm tội. Cháu đứng về bên lẽ phải.”

Nói xong Lưu Sở tâm trạng bước ra khỏi phòng, anh ngẩng mặt lên trời, hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Tự ngẫm trận chiến này vẫn còn dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.