Quỷ Hồn

Chương 16: Bóng Ma



Lưu Sở không lái xe về nhà, anh chạy thẳng đến căn hộ riêng của mình. Trong những lúc ngổn ngang tâm sự như thế này, anh chỉ muốn ở một mình trong yên tĩnh.


Nửa đêm, tiếng bản lề cửa vang lên kèn kẹt khiến bà Thuỷ giật mình tỉnh giấc. Bà liếc nhìn ra ngoài cửa tự lẩm nhẩm trong miệng:” Mình nhớ đã chốt then trước khi đi ngủ rồi kia mà, ông ấy cũng còn nằm đây, vậy ai tự ý mở cửa kia chứ?” Suy nghĩ của bà vừa dứt, cánh cửa một bên từ từ hé ra kèm theo cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi thốc vào khiến da gà gai ốc trên người bà nổi cả.

Bà Thuỷ ngồi phắt dậy, hai tay đưa lên ôm bả vai xoa xoa, lầu bàu:” Lạnh, lạnh quá.” Vừa nói bà vừa bước xuống khỏi giường mò mẫm tìm đôi dép.

Thình lình cổ chân bà lạnh buốt, tựa như có bàn tay ma quái dưới gầm giường vừa vươn dài ra nắm trúng, kéo giật lại khiến bà xém chút nữa ngã úp mặt xuống đất. Bà Thuỷ sợ hãi nhảy phóc lên, miệng la ó:” Ma..ma..”, nhưng lạ thay ông Dũng nằm ngủ trên giường lại không hề nghe thấy tiếng vợ mình hét.

Cơ thể bà trở lại bình thường, không cảm thấy lành lạnh sau lưng nữa, cổ chân nhấc lên cũng nhẹ tễnh. Bà Thuỷ mắt mày xám ngoét, sau khi lấy lại được bình tĩnh bà tự nhủ trấn an bản thân:

“ Chắc mình mơ ngủ thôi mà, trong phòng làm gì có ai?”

Bỗng cánh cửa phòng tự khép” Rầm”,bà Thuỷ nhìn ra lại chẳng thấy gì. Bà đưa mắt đảo nhìn xung quanh quan sát, đúng là chẳng có ai thật, không gian trở nên lặng phắc đến dị thường. Bấy giờ bà ấy mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bên kia, tiếng ông Dũng gáy đều đều vang lên xua tan đi bầu không gian im lặng, bà Thuỷ yên tâm quay lại giường nằm ngủ.

Vừa mới đặt lưng nằm xuống, đầu chưa kịp chạm gối, một loạt âm thanh loảng xoảng từ phòng bên dội đến khiến lần nữa bà Thuỷ ngồi bật dậy. Sau loạt tiếng loảng xoảng kia là tiếng hét thất thanh của con gái bà:

“ Cứu cháu với, có ai không, cứu cháu..cứu..cứu..”

Bà Thuỷ hốt hoảng quay sang lay lay gọi chồng:” Mình ơi, mau dậy đi mình, con gái chúng ta, nó..nó..”

Ông Dũng giật mình bừng tỉnh, chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì còn làu bàu mắng bà vợ:

“ Bà làm cái gì thế, đêm hôm không lo ngủ đi còn làm phiền người khác. Thật tình à..”

Ông Dũng nói trong cơn ngái ngủ, ngáp dài một hơi quay mặt vào trong toan ngủ tiếp. Song lại bị tiếng hét kinh hồn của Nga My làm thức giấc. Lần này ông Dũng tỉnh ngủ hẳn, ông ấy ngồi bật dậy nắm tay vợ mình lắp bắp hỏi:

“ Bà..bà..có nghe thấy tiếng con My nó vừa hét không?”
“ Tôi có nghe sao không, nên mới gọi ông dậy nè. Dậy sang phong con xem con bé có bị gì không?”

Nghe vợ nói thế ông càng thêm lo lắng. Gần hai mươi năm nay chả có đêm nào ông bà được ngủ thẳng giấc cho đến sáng, bởi trong lòng luôn canh cánh sợ con gái bị bề trên bắt đi. Nghĩ đến đây cả hai ông bà lật đật đẩy cửa lao ra khỏi phòng, chạy sang phòng con gái đập cửa sầm sầm, gọi lớn:

“ Nga My, cháu bị làm sao thế? Dậy mở cửa cho bác nhanh lên.”

Tiếng kêu cứu trong phòng lần nữa lại vang lên, khiến ruột gan ông bà nóng như có lửa đốt:” Cứu cháu với, làm ơn cứu cháu với.. ai cũng được, cứu mạng..xin cứu mạng.”

Tiếng gọi của của hai ông bà đánh thức cả nhà dậy. Đầu tiên là bố của ông Dũng, ông cụ chống gậy chậm rãi bước đến lo lắng hỏi:

“ Thế có chuyện gì mà anh chị nửa đêm nửa hôm chạy ra đây gào ầm ĩ cả nhà lên thế? Mà cái My nó bị làm sao?”

Ông Dũng mặt tái mét lắp bắp thưa:

“ Dạ, cháu My không biết đang ngủ mơ hay bị làm sao mà hét rần trời thầy ạ. Vợ chồng con gọi mãi con bé vẫn chưa có phản ứng gì.”

Đinh linh có chuyện chẳng lành, ông cụ vội vàng đưa tay lên gõ cửa, miệng gọi liên hồi:

“ Nga My, dậy mở cửa cho ông nhanh lên.”

Tiếng chiếc quan tài kêu lắc vọng ra những tiếng kêu lục cục càng khiến ba người đứng bên ngoài thêm lo lắng. Bà Thuỷ khóc lóc run rẩy nói:

“ Thầy ơi, chúng ta phải làm sao đây thầy? Ngộ nhỡ con bé..nó..nó..”

Ông cụ liếc nhìn con dâu, quát mắng:

“ Chị chỉ biết đứng đây khóc thôi à, còn không mau đi lấy chìa khoá phòng đem lại đây.”

Bà Thuỷ gạt nước mắt, vừa mừng vừa tủi, đáp:” Vâng, con đi ngay đây thầy.”

Bà Thuỷ vừa đi, A Mộc từ phòng khách bước ra, đến bên cạnh hai người vẫn đang ra sức gọi, bèn hỏi:

“ Ông và bác có cần cháu giúp gì không ạ?”

Ông Dũng nhìn A Mộc cười khổ, đáp:”Cảm ơn cậu, nhưng tôi nghĩ cậu không giúp gì được cho con bé đâu.”

Lời ông Dũng vừa dứt, tiếng ông cụ cất lên:” Sao lại không giúp được, chẳng phải thằng bé theo học đạo hạnh từ nhỏ, vậy cứ để thằng bé vào trong xem sao?”

Ông Dũng nghe thầy mình nói xong, sực nhớ ra A Mộc có xuất thân không hề đơn giản. Ông ấy gật đầu rồi bảo:

“ Vậy cũng được, nhưng mà..chuyện này..!”

A Mộc mỉm cười, nói trấn an với ông Dũng:” Bác đừng ngại, được gia đình bác tiếp đón như khách quý bao ngày qua, cháu cũng muốn góp chút sức xem như món quà tặng mọi người. Còn chuyện về cô Nga My thì anh Lưu Sở đã kể cho cháu nghe cả rồi, cháu cũng đã hứa với anh ấy sẽ giúp cô My thoát khỏi kiếp nạn.”

Hai bố con ông cụ nghe xong thì mừng lắm, đợi bà Thuỷ mang chìa khoá lại ông cụ vội vàng hối:” Chị mở cửa nhanh đi, cháu tôi bị làm sao thì anh chị đừng mong sống yên với thân già này!”

Trong lúc bà Thuỷ run rẩy mở cửa, thì A Mộc quay lại phòng ngủ lấy túi đồ nghề, một lúc sau cậu quay lại với chiếc tay nải đeo trên vai, trên tay cầm chiếc hộp gỗ do cậu tự chế.

Cạch… cánh cửa được mở tung, đập vào mắt họ là một căn phòng hỗn loạn, cứ như có ai từng đập phá trông luộm thuộm bẩn thỉu vô cùng.

A Mộc lo lắng nhắc nhở:

“ Mọi người mau lùi lại, trong phòng mùi âm khí quá nặng.”

Ba người nhà ông Dũng chẳng ai bảo ai, cứ thế tự động lùi lại ra xa, xúm vào nhau theo phản xạ ngay sau lời cảnh báo của A Mộc.

A Mộc đặt chiếc hộp trên bàn, nhanh tay phóng đạo bùa vào chiếc quan tài, tức thì chiếc áo quan thôi không rung lắc nữa. Ngay sau đó Nga My choàng tỉnh. Cô ngồi bật dậy tay vẫn ôm cổ ho sặc sụa, hơi thở gấp gáp dần trở lại bình thường, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.

A Mộc lo lắng hỏi:” Cô ổn chứ? Để tôi đỡ cô ra ngoài.”

Hoàng Nga My xua xua tay, nói đứt quãng:
“Không…tôi..không..dám..ra..khỏi..đây..”

A Mộc trấn an:” Cô đừng lo, đã có tôi ở đây. Nào! Mau ra đây cùng tôi.”

Nga My ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn A Mộc, rồi liếc sang chỗ người nhà, muốn cất lên tiếng gọi” ông nội ơi..bố mẹ ơi..” nhưng chỉ dám nhìn họ ứa nước mắt.

A Mộc lại trấn an:” Tôi sẽ giúp cô, cô không tin tôi sao?”

Nga My lắc đầu, ánh mắt nhìn A Mộc tựa như đang cầu cứu cậu, giúp bản thân cô chấm dứt những tháng ngày buồn tủi. Cô run rẩy chìa bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa cho A Mộc nắm lấy, vào khoảnh khắc A Mộc định đỡ Nga My đứng dậy bước ra khỏi chiếc áo quan, thình lình A Mộc thét lên tiếng” Á” vội vàng rụt cánh tay săn chắc của mình lại, Nga My cũng vì vậy ngồi phịch xuống chỗ cũ, gọn lỏn trong chiếc quan tài.

Cánh tay của A Mộc đang chảy máu.

Cụ ông thấy vậy sốt sắng hỏi:” Kìa cậu, tay cậu không sao chứ?”

A Mộc ôm vết thương đang rỉ máu, đáp:” Vâng, cháu không sao?”

Bà Thuỷ và ông Dũng cả hai mặt mũi xám ngoét, không dám chạy sang phụ giúp A Mộc đỡ con gái ra khỏi quan tài. Đến khi ông Dũng liều một phen, toan chạy đến thì bị A Mộc ngăn cản:

“ Bác đừng sang đây, nếu bác sang mình cháu không thể vừa đánh quỷ, vừa bảo vệ tính mạng cho nhiều người cùng một lúc. Đây là loại bùa dùng hình nhân tạo thành bóng đi đánh người, nên nó rất hung hãn và rất khó để phán đoán xem nó đang đứng ở đâu. Cháu khuyên mọi người hãy ra ngoài trước, đợi cháu đuổi nó xong thì vào đây cũng chưa muộn.”

“ Làm sao chúng tôi tham sống sợ chết như vậy được A Mộc? Trong khi cậu liều mạng bảo vệ tính mạng cho con gái tôi?”

Ông cụ gật gù, tán thành cách nghĩ của con trai mình, nói với A Mộc:” Tôi sống ngần này tuổi cũng chỉ mong con cháu chúng nó thành tài, mạnh khoẻ, hạnh phúc. Bảo tôi hy sinh thân già này để đổi lại sự bình yên cho gia đình tôi cũng sẽ làm.”

Biết không thể lung lay được mọi người, A Mộc đành để họ ở lại. Song cậu dặn đi dặn lại họ đừng gây ra tiếng động, cũng đừng tự ý làm bất cứ việc gì, trừ khi cậu lên tiếng.

Dặn dò xong, A Mộc rải tro kín sàn nhà, nghe đâu đây là cách để nhận biết chài bóng xuất hiện. Xong xuôi, cậu bảo Nga My nằm xuống áo quan, bản thân cậu lùi lại ba bước, đưa tay bắt ấn miệng liên hồi niệm thần chú:

“ Bát nhã ba đa mật…- Hiện Hình..!”

Tức thì, lời thần chú vừa dứt, một loạt những dấu chân lập tức xuất hiện dưới sàn nhà, hướng di chuyển của những dấu chân đó xuất phát từ phía góc nhà, nhanh chóng di chuyển đến chỗ chiếc áo quan. A Mộc chưa kịp phản ứng gì, nhanh như cắt, cái bóng nhảy phóc vào trong quan tài khiến nó rung lắc vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi muốn bật ra khỏi hai đà gỗ kê bên dưới.

Trong nháy mắt chiếc áo quan đột ngột khựng lại, nằm im phăng phắc. Nga My ngồi vọt dậy, khuôn mặt hốc hác, làn môi nhợt nhạt, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng hư không trước mắt bật cười ha hả.

“ Nguy rồi, cô ấy đã bị bóng nhập.”
“ Phải làm sao bây giờ, cứu con gái tôi với.”

Nga My quay quắt mặt sang một bên, nhìn ông Dũng bố mình chằm chằm bằng tia mắt sắc lẹm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.

A Mộc cũng không chịu đứng yên, cậu móc cuộn dây từ trong tay nải ra chạy xung quanh chiếc áo quan quấn trói quanh người Nga My thành nhiều vòng, sợi dây siết đến đâu, Nga My đau đớn gào thét đến đó. A Mộc không vì tiếng hét của cô mà mềm lòng, sau khi thấy sợi dây trói đã được buộc chặt thì tay cậu mới buông nơi.

“ Cậu làm vậy con bé đau đớn đến chết mất.” Bà Thuỷ đau lòng nói.
“ Bác gái đừng lo, bóng chài bị đau thôi chứ không phải cô ấy. Mọi người đừng để những thứ trước mắt đánh lừa. Hơn nữa, sợi dây trói hồn này chỉ có công dụng làm sát thương ma quỷ.”
A Mộc cố gắng giải thích để trấn an mọi người.

Dứt lời. A Mộc lấy ra chiếc bình hồ lô, mở nắp, nghiêng miệng bình về phía Nga My, thả đầu dây còn lại vào trong miệng bình, miệng lẩm nhẩm niệm thần chú:

“ Tam hồn vĩnh cửu
Phách vô táng khuynh,
Cấp cấp như luật lệnh!”

Lời thần chú vừa dứt, cơ thể Nga My rùng mình một cái, tức thì sợi dây chỉ dẫn từ người Nga My đến bình hồ lô rung rinh tựa như bị gió thổi, một lúc sau sợi dây im lìm, Nga My nằm vật xuống ngất lịm. A Mộc nhanh tay lấy nắp bình đậy lại, cậu còn cẩn thận dán một đạo bùa lên miệng, đây là cách giam giữ linh hồn không để họ xuất ra bên ngoài.

A Mộc quay lại mỉm cười nói:

“ Cháu đã bắt nhốt vong rồi, đợi khi nào quay lại núi cháu sẽ nhờ sư phụ cúng cầu siêu cho họ.”

Bà Thuỷ trợn mắt, nói:

“ Tại sao cậu không đánh cho nó tiêu tan đi, cái thứ hung ác thì cần gì…” nói chưa hết câu bà ấy im bặt, dường như đã hiểu tâm trạng mình đang quá phấn khích.

A Mộc cười, từ tốn giải thích:

“ Vạn vật đều có linh hồn, người chết đi cũng vậy. Tâm họ không ác, chỉ là bởi bị người khác lợi dụng và điều khiển mà thôi.”

Vừa nói, A Mộc vừa cất chiếc bình hồ lô vào trong tay nải. Cậu quay lại bàn cầm chiếc hộp gỗ bước đến chỗ áo quan, đặt nó xuống bên cạnh Nga My, nói với mọi người.

“ Mọi người lại đây, cháu sẽ hoá giải vận hạn cho cô ấy.”

Ba người nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu gì, rảo bước tiến đến:

“ Có thật cậu cứu cháu gái tôi được không? Nếu đúng vậy tôi nguyện đem nửa gia tài tặng cậu. Xem như trả ơn cậu đã giúp con bé.”

A Mộc mỉm cười, song cậu không nói gì.

Bà Thuỷ thì khác, sau câu nói của bố chồng thì bà ấy nhảy dựng lên than thở:

“ Làm vậy coi sao được thầy ơi, bố đâu chỉ có Nga My là cháu, còn cả thằng Sở nữa kia mà. Gia sản này bố cho người ngoài hết phân nửa, thì…”

Ông cụ trừng mắt lườm con dâu khiến bà ấy phải bỏ dở câu nói. Phía ông Dũng im lặng, bởi ông ấy đang chăm chú nhìn từng cử chỉ và hành động của A Mộc.

Ông cụ cười khẩy, nói với con dâu:

“ Chị nên nhớ rằng tên chị vẫn chưa có trong gia phả nhà họ Hoàng, nên từng cọng cỏ, tấc đất hay bất cứ thứ gì của nhà họ Hoàng thì chị không có quyền lên tiếng.”

Nói đến đây, ông cụ quay đi vừa nhìn thao tác của A Mộc, vừa làu bàu trong miệng:” Ở đời tôi chúa ghét loại phụ nữ mưu mô xảo quyệt, chỉ vì muốn được gả vào hào môn làm dâu mà bất chấp mọi thủ đoạn, hãm hại bạn thân, tranh giành tình yêu. Thật đáng ghê tởm.” Câu nói của ông cụ tưởng chừng chỉ có cụ ấy nghe thấy, nhưng nào ngờ cả bà Thuỷ và ông Dũng đều nghe rõ, từng câu từng chữ, như xát muối vào tim bà.

Bà Thuỷ quay mặt đi, cố giấu đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc và kìm nén sự tủi nhục vào trong lòng. Bao nhiêu năm qua bà cố gắng làm dâu thảo vợ hiền, đến cuối cùng bà trong mắt bố chồng vẫn chỉ là một kẻ cướp tình yêu, đoạt chồng của người khác.

A Mộc mở chiếc hộp, nói là chiếc hộp nhưng thực chất nó khá giống với chiếc quan tài nhỏ, bên trong có một bức tượng gỗ được tạc y chang hình dáng và khắc tên Hoàng Nga My. Bấy giờ cậu mới lên tiếng xé toang bầu không khí căng thẳng:

“ Từ hôm nay cô ấy không cần ngủ trong chiếc áo quan này nữa, làm lễ hoán đổi xong có thể đem chiếc áo quan này đi đốt. Nhưng cô ấy phải ghi nhớ rõ điều này.”

Ông Dũng hồi hộp, hỏi ngay:

“ Là ghi nhớ gì vậy cậu? Tôi tò quá cậu à.”

A Mộc gật đầu, trả lời:

“ Con gái bác sinh ra đã mang số đoản mệnh, vị thầy kia muốn cô ấy ngủ trong quan tài bởi vì không muốn phán quan dưới địa phủ nhìn thấy. Làm vậy mới có thể giữ được tính mạng cho cô ấy đến tận bây giờ. Hôm nay cháu sẽ nhỏ một giọt của cô ấy vào tượng gỗ, về sau mỗi năm cô ấy phải nhỏ một giọt máu vào bức tượng để nuôi nó. Điều đặc biệt phải luôn mang theo chiếc hộp quan tài này bên người.”

Nghe có vẻ hơi miễn cưỡng, song vẫn thấy thoải mái và tốt hơn việc đêm nào con gái cũng phải nằm trong quan tài ngủ. Nghĩ đến việc con gái có thể tự do bay nhảy như bạn bè cùng trang lứa, ông Dũng bật khóc, nắm chặt tay A Mộc cảm ơn rối rít:

“ Cậu Mộc, gia đình tôi đội ơn cậu nhiều lắm, nhờ có cậu mà con gái tôi thoát khỏi chiếc áo quan kia. Như vậy con bé có thể lấy chồng được rồi.”

A Mộc vỗ vỗ vào vai ông Dũng, mỉm cười gật gù đáp:

“ Bác đừng nói vậy, cháu không dám nhận. Người theo đạo như chúng cháu làm những việc này cho người khác cũng là lẽ thường mà thôi.”

Bà Thuỷ lại tỏ ra không mấy thiện cảm, nói bóng gió:

“ Đơn giản vậy sao? Đơn giản vậy thì ai chẳng làm được, tôi cứ tưởng phải lập đàn làm phép, cúng kính ba ngày ba đêm, hô mưa gọi gió, chứ đơn giản vậy mấy ông thầy kia chỉ ăn tiền công vài trăm triệu mà thôi.”

Ông cụ nghe con dâu nói không lọt lỗ tai, rít lên đay nghiến:” Chị không nói có ai bảo chị bị câm không? “

A Mộc gấp chiếc hộp đưa nó cho ông Dũng. Nhìn sang chỗ bà Thuỷ nở nụ cười bình thản đáp lời:

“ Cháu làm việc này xuất phát từ tâm, và vì muốn cảm ơn đại gia đình đã tiếp đãi cháu tử tế. Công việc về người âm đôi khi có tiền cũng không thể thuê người ta làm, mà muốn làm phải đợi người có duyên. Cháu xin từ chối tiền thù lao, vài ngày nữa cháu cũng phải đi rồi.”

Nói xong, A Mộc thu dọn đồ nghề. Ông Dũng thấy vậy vội vàng bảo:

“ Cậu Mộc, xưa nay vợ tôi ăn nói dễ làm mất lòng người khác, thực tâm bà ấy cũng không có ác ý. Mong cậu bỏ qua và đừng chấp nhất con người bà ấy.”

A Mộc đeo tay nải lên vai, gật đầu mỉm cười với ông Dũng. Trước khi cậu ra khỏi phòng, đi đến trước mặt bà Thuỷ khựng lại vài giây, bỗng buông tiếng thở dài rồi đi tiếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.