Quỷ Hồn

Chương 17: Manh Mối



Phía điều tra tình tiết vụ án cũng có một số tiến triển mới. Trước ngày ông chủ căn chung cư phát hiện ra nạn nhân trong vụ án số 3 chết trong phòng, khi kiểm tra danh bạ điện thoại bên cảnh sát phát hiện ông ấy gọi rất nhiều cuộc cho cùng một số điện thoại, nhưng có ai bắt máy. Ngoài số này ra, còn hai số điện thoại nữa nạn nhân gọi vài cuộc, đó chính là số máy của một nữ y tá chỗ nạn nhân đang công tác, số còn lại không có đăng ký thuê bao. Còn kết quả DNA cho thấy, nó chính xác là của ông Trần Văn Tấn.

Ngay sau đó, Lưu Sở đích thân tới bệnh viện tìm cô y tá. Thoạt đầu cô ấy chối quanh co về mối quan hệ với bác sĩ Tấn, cũng không phủ nhận rằng ông Tấn có liên hệ với mình. Song Lưu Sở đưa ra một số bằng chứng chứng minh hai người có mối quan hệ mập mờ ngoài công việc, thì sắc mặt của nữ y tá lúc này lập tức biến sắc.

Cô ấy e dè, trả lời:

“ Chúng tôi mới chỉ đi ăn cùng nhau có một hôm, ngoài ra không còn chuyện gì khác. Bác sĩ Tấn ban đầu bảo mời tôi đi ăn vì muốn cảm ơn tôi đã giúp ông ấy một số việc, sau bữa ăn bác sĩ Tấn có mời tôi về phòng tâm sự, nhưng tôi đã từ chối. Tôi là người đã có bạn trai, tuyệt đối không muốn phản bội người yêu tôi, và hơn cả tôi biết bác sĩ Tấn là người đã có gia đình.”

Lưu Sở nhắc lại câu hỏi:

“ Mời cô về phòng tâm sự ư? Căn phòng đó có phải ở toà chung cư này không?”

Vừa nói, Lưu Sở vừa đưa tấm hình chụp tòa chung cư nơi xảy ra án mạng cho nữ y tá xem, vừa cầm tấm hình cô ấy liền gật đầu lia lịa:

“ Chính là nó.”

“ Cô chắc chứ? Khi đây chỉ là tấm hình chụp. Tại sao cô khẳng định nhanh vậy? Còn chuyện cô giúp bác sĩ Tấn là chuyện gì?”

Nữ y tá trả lời:

“ Tôi nhận ra nó ngay bởi vì tôi đã lên đó vài lần, chính là dẫn người bán hàng mang đồ đến cho bác sĩ Tấn xem. Không biết căn chung cư ấy có phải của bác sĩ Tấn không, mà mỗi lần chúng tôi đến đó phải đích thân bác sĩ Tấn xuống đón thì bảo vệ mới cho vào.”

“ Cô giúp bác sĩ Tấn mua hàng gì?”

Cô y tá không ngần ngại, trả lời luôn:

“ Đồ cổ. Một chiếc tẩu thuốc cổ được làm từ gỗ trầm hương, nghe đâu nó rất quý, giá trị cũng không hề nhỏ. Sau khi bán được vật đó cho bác sĩ Tấn, người bán chia cho tôi 5 triệu tiền hoa hồng.”

“ Cô vì sao biết người bán đồ cổ đó mà giới thiệu cho bác sĩ Tấn?”

“ Vì người bán là bạn thân của bạn trai tôi. Vừa hay nghe các đồng nghiệp kháo nhau bác sĩ Tấn đang tìm mua đồ cổ được làm từ gỗ trầm, lúc đó không hiểu sao tôi lại nghĩ ngay đến bạn trai mình. Chắc bởi biết anh ấy có nhiều mối quan hệ làm ăn rộng rãi, quen biết nhiều người trong giới đồ cổ.”

“ Và bạn trai cô lại đề xuất bạn thân của mình đến gặp bác sĩ Tấn ư?”

Nữ y tá gật đầu:

“ Vâng!”

Lưu Sở gật gù, nói:

“ Thôi được, về lời khai của cô chúng tôi sẽ xem xét và điều tra thêm, nhưng tôi khuyên cô biết gì hãy đến sở cảnh sát khai báo.”

Nữ y tá ngạc nhiên, hỏi:

“ Sau khi mua bán và ăn tối hôm đó xong thì chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào nữa. Tôi thề đấy, tôi và bác sĩ Tấn không có quan hệ tình ái.”

Lưu Sở mỉm cười, nói với nữ y tá:

“ Tôi sẽ điều tra thêm, còn bây giờ cô đi làm việc được rồi.”

Trước khi đi nữ y tá thắc mắc hỏi:

“ Cho tôi hỏi, có phải các anh đang điều tra về bác sĩ Tấn bởi vì ông ấy mua bán đồ cổ trái phép không? Tôi..tôi…liệu..có..bị liên quan..”

Lưu Sở vỗ vỗ vào tập hồ sơ, nói với cô ấy:” Bác sĩ Tấn chết rồi, chết trong chính căn phòng ở tòa nhà chung cư từng ghé qua. Tôi vừa đi lấy kết quả xét nghiệm DNA nên tiện thể ghé đây hỏi cô luôn. Lần sau chúng ta không nói chuyện ở đây nữa, mà là ở cơ quan công an điều tra.”

Nữ y tá nghe xong toàn thân ớn lạnh, hèn gì dạo gần đây cô không chạm mặt ông ấy ở bệnh viện. Cô run rẩy, song cố bám chắc vào thành ghế để lấy điểm tựa, giọng run run nói:

“ Tôi..đã không biết việc này.”

Lưu Sở trấn an:

“ Không cần gì phải sợ, nếu bản thân không làm gì sai. Từ hôm nay cô không được phép ra khỏi nơi mình cư trú để tiện cho việc phục vụ công tác điều tra từ phía cảnh sát.”

Nữ y tá gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“ Vâng, tôi hiểu.”

Lưu Sở quay người rời đi, vừa đi được một đoạn thì nữ y tá sực nhớ ra một người khả nghi mình chạm mặt, bèn cất tiếng gọi:

“ Khoan đã anh cảnh sát, tôi nhớ chuyện này không biết có giúp gì được các anh không.”

Lưu Sở vội xoay người bước đến trước mặt nữ y tá, hỏi:

“ Cô nhớ chuyện gì hả? Kể cho tôi nghe đi.”

Nữ y tá gật đầu, nói:

“ Tôi cũng không chắc họ có liên quan đến chuyện mua bán đồ cổ kia không. Nhưng hôm cuối đến giao hàng, khi ra về tôi và một người đàn ông vô tình va phải nhau ở lối hành lang trước cửa phòng của bác sĩ Tấn. Bên cạnh người đó còn có một cô gái dáng cao, tóc dài, ăn mặc rất nữ tính, chỉ tiếc họ bịt mặt nên tôi không trông thấy mặt.”

Lưu Sỡ cau mày, rồi hỏi:
“ Còn gì nữa không? Tôi nghĩ chung cư nhiều người ở, có người ra vào cũng bình thường thôi mà.”

Nữ y tá xua tay, khẳng định:

“ Tôi biết điều đó chứ, bởi bản thân tôi cũng đang sống ở chung cư. Nhưng kỳ lạ ở chỗ trên người của ông ta có toả ra mùi trầm, giống y với mùi thơm trên chiếc tẩu thuốc chúng tôi vừa bán cho bác sĩ Tấn.”

Lần này Lưu Sở cảm thấy tình tiết nữ y tá vừa cung cấp có ít nhiều sẽ liên quan đến vụ trọng án. Anh nhìn nữ tá hỏi thêm:” Cô con nhớ gì nữa không? Thời gian cô gặp bác sĩ Tấn lần cuối là khi nào?”

Cô y tá ngẫm nghĩ một lúc, nhìn Lưu Sở ánh mắt sáng lên, trả lời:

“ Tôi nhớ rồi, hôm đó cũng là lần gặp ông ấy lần cuối vào khoảng ba tuần trước. Tôi còn nhớ hôm đó đúng sinh nhật bạn trai tôi, giao hàng xong chúng tôi cùng đến tiệc sinh nhật chung vui.”

“ Thế còn hai người cô từng va chạm, cô còn ấn tượng nào khác?”

“ Tôi nhớ lúc ấy chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa vài câu rồi đi, đại loại hỏi xem đối phương có bị sao không. À mà, hình như giọng nói của họ không phải người bản địa, khác lắm. Người đàn ông sau đó nói với cô gái bằng tiếng dân tộc, sau đó cô gái kéo ông ấy bỏ đi. Do tôi không quay lại đó lần nào nên ấn tượng về họ chỉ có vậy, cũng không biết họ là khách trọ hay là chủ của căn chung cư nào ở đó chỗ bác sĩ Tấn.”

Lưu Sở ậm ừ, anh cảm ơn nữ y tá rồi đưa cho cô ấy tấm danh thiếp có số điện thoại của mình, để cần thì gọi. Dặn nữ y tá thêm mấy câu xong anh bỏ đi. Vừa đi Lưu Sở vừa nghĩ về lời kể của nữ y tá, và anh đoán chắc rằng người này không có liên quan gì đến vụ án mạng của bác sĩ Tấn. Bởi ánh mắt của cô ấy không chứa đựng sự gian tà.
—-

“ Bác sĩ Tấn, người từng làm phẫu thuật ghép giác mạc cho con gái bà vừa mất rồi!”

Bà Xuân nghe xong chân tay rụng rời, xém chút làm rơi điện thoại xuống nền nhà. Bà ta lắp bắp hỏi người đàn ông bên kia đầu dây:

“ Cậu..cậu..nói thật cứ? Ông ấy chết bao giờ? Vì sao lại chết hả? Nói cho tôi biết đi.”

Người đó khẳng định:

“ Tin chính xác đấy thưa bà. Bên cảnh sát vài ngày trước đến tận nhà lấy mẫu làm xét nghiệm DNA của vợ con ông ấy, cho đến sáng hôm nay thì kết quả khám nghiệm đã có rồi. Bác sĩ Tấn bị người ta sát hại dã man tại căn chung hộ chung cư ông ấy thuê.”

Bà Xuân cúp máy, không dám nghe thêm. Tin sét đánh ngang tang càng khiến bà ấy lo lắng bồn chồn. Bao nhiêu năm nay điều bà sợ nhất cuối cùng nó đã xảy ra. Ngồi ngẫm nghĩ một lúc thì bà Xuân đứng phắt dậy, bà làm lảm trong miệng:” Không, mình không thể cứ ngồi đây đợi cái chết ập đến. Đi đến nước cờ này thì không thể dừng lại, dừng lại sẽ chết… sẽ chết…”. Nghĩ vậy, bà ta móc điện thoại gọi cho con gái, sau cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, bà ta xách túi rồi lái xe ra khỏi nhà, trong bộ dạng gấp gáp.
—-

“ A Mộc, chỉ là đi uống cafe sáng thôi mà, có cần từ chối em hết lần này đến lần khác không?”

A Mộc nhìn đồng hồ, lại quay sang nhìn Hoàng Nga My, thở dài trả lời:

“ Cô nương ơi, bây giờ hơn 9h sáng rồi còn buổi sớm gì nữa. Thôi hẹn cô khi khác, bây giờ tôi bận chút việc.”

Lúc này, ông nội của Nga My bước đến, mỉm cười nói với A Mộc:

“ Con bé nói phải đấy, cậu cũng nên ra ngoài thư giãn và hít thở bầu không khí trong lành chứ. Hai đứa đi đi, gần trưa thì về nhà ăn cơm, hôm nay ông đặc biệt dặn cô giúp việc nấu nhiều món ngon. À, trưa nay thằng Sở cũng có ghé về nhà ăn cơm nữa đấy.”

Biết không thể từ chối, A Mộc đành gật đầu đồng ý. Cậu nói với Nga My:

“ Cô My đợi tôi một lát, tôi lên phòng thay đồ.”

Khỏi phải nói, Nga My vui cỡ nào, cô gật đầu lia lịa trả lời A Mộc:

“ Tôi đợi..tôi đợi mà. He he…mà anh nhanh nhanh lên đấy nhé, chúng ta đi sớm về sớm.”

“ Được rồi, thay đồ xong tôi sẽ ra xe ngay thôi mà.”

Đợi A Mộc đi khỏi, Hoang Nga My chạy đến lao vào lòng ông nội, choàng tay ôm quanh lưng ông, ngước lên nhìn khuôn mặt nhân từ có làn da nhăn nheo theo thời gian, nhoẻn miệng cười, nói:

“ Ông nội..ông nội ơi ông nội. Ông nội…ông nội… trời ơi, hai từ này ông biết con mơ ước được thốt ra từ lâu lắm rồi đó ông à. Bây giờ nó đã thành hiện thực.”

Ông cụ đưa tay lên vỗ vỗ vai, cười hiền từ, nói:” Con bé này, từ hôm nay trở đi cháu không cần ước nữa. Ông cũng đợi cháu gọi hai từ này từ lâu lắm rồi, từ khi cháu mới bập bẹ tập nói.”

Vừa nói, ông cụ vừa dúi vào tay Nga My một tấm thẻ, dặn cô đưa A Mộc đi chơi, hai đứa thích mua gì cứ mua, không cần tiết kiệm.
…..
Hai đến điểm hẹn. Đến nơi, Nga My không thấy đám bạn, mà chỉ thấy bà Xuân và Phương Anh, bèn ngạc nhiên hỏi:

“ Cháu chào cô, lâu ngày cháu không sang chơi cô chú vẫn khỏe chứ ạ? À còn tụi bạn đâu Phương Anh? Đã hẹn nhau phải có mặt đông đủ rồi còn gì!”

Bà Xuân không đợi Phương Anh trả lời, vội lên tiếng:

“ Cảm ơn cháu, cô chú khoẻ cả. Hôm nay đám bạn của hai đứa không ghé là do cô có chuyện muốn gặp riêng cháu.”

Vừa nói, ánh mắt bà Xuân vừa liếc nhìn A Mộc, người con trai mang vẻ điển trai song ánh mắt vô cùng linh hoạt.

A Mộc thấy ngại mỗi khi bà Xuân nhìn mình chằm chằm, cậu lơ đi ánh mắt đó, chào hỏi xong cậu nói với Nga My:

“ Nếu cô My có chuyện quan trọng bàn với bạn, thì tôi xin phép về nhà trước. Cô My không cần đưa tôi về đâu, cứ ở lại đây, tôi tự bắt xe về được mà.”

Hoàng Nga My kéo A Mộc cùng ngồi xuống, nói với cậu:

“ Như vậy sao được, hôm nay anh Mộc mới là nhân vật chính chứ, em đây chỉ làm phụ thôi.”

A Mộc ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì, song rất nhanh sau đó cậu ý thức được rằng, người đàn bà trước mặt cậu muốn Nga My ra mặt đưa mình đến đây, cũng không biết là có ý đồ gì.

A Mộc ngồi xuống, mỉm cười từ tốn nói:
“ Là tôi hả? Nhưng cô My cần gì ở tôi?”

Bà Xuân huých chỏ tay vào mạng sườn con gái, nháy mắt ra hiệu. Thế nhưng, vẻ điển trai chất phác của A Mộc đã làm con tim của Lý Phương Anh thổn thức. Cô nhìn A Mộc đắm đuối, miệng há hốc, hai mắt si mê không lối thoát, quên luôn cả việc chính mình muốn nói.

Hoàng Nga My thấy vậy”e hèm” tiếng đánh động, nhắc nhở:

“ Mê trai đầu thai chín kiếp không hết à nha. Mà bà ngậm miệng lại cho tôi nhờ, chảy nước dãi phì phèo đến trôi hết son rồi kìa.”

A Mộc xém chút phì cười bởi câu nói của Nga My, song cậu cố kiềm chế cảm xúc.

Lý Phương Anh giật mình, chớp chớp mắt, cười hề hề nhìn mọi người nói:

“ Thì bởi anh ấy đẹp trai quá nên mình có chút u mê lấy gì lạ. A Mộc, chào anh! Em là Lý Phương Anh, bạn thân của cái My.”

A Mộc gật đầu, gật nở nụ cười thân thiện đáp lời:” Vâng, chào cô. Tôi tên Vừ A Mộc, là bạn của anh Sở.”

Sau màn chào hỏi, bà Xuân nhìn A Mộc đi thẳng vào vấn đề:

“ Cậu Mộc này, qua tìm hiểu từ cháu My nên tôi được biết cậu là một thầy trừ tà cao tay. Tiện đây nhờ cậu về nhà tôi một chuyến được không cậu? Tôi muốn cậu xem cho gia đình tôi một quẻ, cũng là muốn thỉnh chút bùa bình an cho con bé Phương Anh nhà chúng tôi.”

Bà Xuân vừa nói dứt câu. A Mộc liền giơ tay xua cản lời của bà Xuân. Cậu nhìn bà ấy chăm chú từ đầu xuống chân một vòng, rồi mỉm cười nói với bà ấy.

“ Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Nhân quả, thiện ác mảy may không sai lệch. Vấn đề là ở thời gian nhanh hay chậm để thọ nhận mà thôi. Cho nên cần phải thận trọng trong từng hành vi cử chỉ của mình, đừng vì mình mà hại người. Cái lợi trước mắt không bù nổi cái hại mai sau.”

Nói đến đây A Mộc để ý đến sắc mặt của bà Xuân, rồi cậu nói tiếp:” Tôi nói ngắn gọn vậy, chắc bà đây đã hiểu.”

Bà Xuân hơi tái mặt, cảm thấy thẹn trước mặt A Mộc. Dù sao cậu ấy cũng làm thầy, có muốn giấu những chuyện không mấy tốt đẹp trong quá khứ, thì khó có thể giấu. Bà Xuân cúi gằm mặt, lặng thinh trong giây lát, xong lên tiếng phá vỡ không gian im lặng:

“ Cậu giúp tôi được chứ? Hết nhiêu tiền tôi cũng không tiếc. Chỉ cần con gái tôi được bình an đến hết cuộc đời, phải hy sinh thân này tôi cũng cam chịu.”

A Mộc mỉm cười, nói với bà ấy:” Ban ngày làm điều ác, tôi dâng hoa lễ phật cầu bình an, phật nào độ nổi? Tôi chỉ muốn khuyên bà, muốn gỡ được chuông thì cần tìm người buộc chuông, có như vậy mới giải quyết triệt để được mọi chuyện. Đến cả sự thật bà còn không muốn nói ra thì lấy gì bảo tôi giúp? Hơn nữa, xưa nay vạn vật đều có duyên nợ mới tìm đến nhau, chứ chẳng ai tự dưng mà tìm đến.”

Bà Xuân rơi vào trầm lặng, mãi lúc sau mới ngước mắt lên nhìn A Mộc, lo lắng nói:

“ Vậy tôi kể ra hết thì cậu sẽ giúp được nhà tôi chứ?”
A Mộc lắc đầu, trả lời:
“ Tôi không dám chắc, còn phải xem nghiệp nhà bà gây ra đến đâu, ăn ở tích đức ra làm sao, thì mới có thể dựa vào đó phân giải.”
Bà Xuân liếc nhìn Nga My, có cô ấy bà đây bà ngại không muốn kể. Bà Xuân nói với A Mộc:
“ Hay tôi hẹn cậu hôm khác đến nhà tôi chúng ta bàn chuyện. Chuyện này hơi khó nói ra ở đây, trước mặt hai đứa trẻ này.”
“ A Mộc gật gù, đắn đo mãi cậu mới đồng ý:
“ Thôi được, chỗ quen biết với nhà anh Sở tôi không giúp thì không đành lòng. Nhưng tôi chỉ giúp được trong khả năng của tôi thôi, còn ân oán giữa gia đình bà với người ta, thứ lỗi tôi không tiện xen vào. Bởi lẽ, giúp không được tôi còn vô tình gây ra thêm nghiệp”.

Bà Xuân mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm thấy một tia hy vọng. Gặp được A Mộc, bà ấy giống như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu mạng.

A Mộc đứng dậy, chào bà ấy rồi muốn trở về nhà. Cậu quay người đi được vài bước, thình lình khựng chân khiến Nga My đi đằng sau đâm rầm vào lưng cậu.

A Mộc ngoảnh lại, nghiêm nét mặt cảnh báo bà Xuân:

“ Nhà bà sắp có chuyện chẳng lành xảy ra trong 100 ngày tới. Tôi khuyên thành viên trong gia đình làm việc gì cũng nên cẩn thận, lấy phúc đức làm gốc.”

Nói xong, A Mộc thở dài bước đi tiếp. Phải chăng cậu đã tiên đoán ra được điều gì về gia đình nhà Xuân? Hay cậu nhìn thấu những chuyện thất đức mà bà ấy gây ra năm xưa? Những điều đó chỉ có A Mộc mới rõ.

Hoàng Nga My đi thụt lùi phía sau, vừa đi vừa chạy theo A Mộc, gọi với theo:

“ A Mộc, đi từ từ thôi, chờ em với chứ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.