Quỷ Hồn

Chương 18: Vụ Án Mạng Số 4



Vài ngày sau…

“ Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau chuẩn bị sẵn sàng rồi theo mình.”

Lưu Sở thấy dáng vẻ gấp gáp của Kim Hiền, đoán có chuyện chẳng lành, anh kéo tay cô lại và hỏi:

“ Đi đâu thế?”
“ Còn đi đâu nữa, theo mình đến hiện trường kiểm tra thôi nào!”
“ Đến toà chung cư hả? Hay đến căn biệt thự vụ án số 2?”
“ Không, đến một quận nằm ở ngoại ô thành phố. Đó là hiện trường vụ án mới.”

Lưu Sở ngạc nhiên. Còn nhiều vụ án chưa tìm ra hung thủ nay lại có thêm án mạng, dự là vài ngày tới sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.

Trời sắp vào hạ, nhiệt độ ngày càng tăng cao, cái nắng gay gắt khiến họ mồ hôi nhễ nhại khi vừa đẩy cửa bước vào. Ngoài anh công an viên khu vực, còn có một người đàn ông và hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đứng chờ bên ngoài rào cảnh báo. Nghe đâu họ là hàng xóm với chủ nhân ngôi nhà này. Chỉ một lúc sau, hàng trăm người dân sinh sống ở quanh khu vực lân cận đổ dồn đến xem bởi bản tính hiếu kỳ khi hay tin có người phát hiện xác chết trong ngôi nhà.

Ngôi nhà này không có gì đặc biệt, một ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ phủ kín rêu mốc, xung quanh được bao bọc bởi một vườn cây ăn trái rậm rạp. Nếu đứng ngoài cổng nhìn vào, thì người ta khó mà nhận ra giữa khu vườn lại tồn tại một ngôi nhà. Nhìn tổng quát bên ngoài của ngôi nhà trông khá lụp xụp cũ nát, cứ như lâu lắm chưa có ai đặt chân đến.

Mùi máu tanh nồng nặc đánh thức khứu giác nhạy bén của Kim Hiền. Cô bước vào, ngoảnh mặt đi hắt hơi vài cái vì ẩm mốc xộc vào mũi. Lưu Sở ngược lại, anh nhanh trí chạy sang phía những ô cửa sổ, mở tung từng cánh để giải tỏa bớt mùi máu tanh lẫn mùi ẩm mốc.

Anh quay sang hỏi Kim Hiền:

“ Bắt đầu từ đâu đây?”

Anh công an viên khu vực chỉ tay vào hai chiếc vali dựng sát bên góc nhà, sắc mặt hơi tái nhợt, nói:

“ Bên kia!”
“ Là chỗ chiếc vali đấy hả?” Lưu Sở cau mày nhìn theo hướng anh công an viên chỉ, hỏi:
“ Vâng!”
“ Ai là người phát hiện ra hai chiếc vali đó? Và vì sao biết bên trong chứa thi thể?” Lưu Sở lại hỏi.
Anh công an viên đáp:
“ Là hàng xóm của ngôi nhà này.”
“ Cậu ra gọi người đó vào đây dùm tôi, tôi muốn hỏi người đó một số việc.”
“ Vâng, anh đợi một lát nhé.”

Trong chốc lát anh công an viên đã quay trở lại, đi theo sau lưng là người đàn ông luống tuổi. Có vẻ như ông ấy rất sợ hãi mỗi khi bước vào đây, lâu lâu len lén nhìn sang chỗ chiếc vali một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi hướng khác.

“ Anh là người phát hiện ra hai chiếc vali?”

Người đàn ông gật đầu, trả lời:

“ Vâng. Chả là sáng sớm hôm nay chủ đất nhờ tôi sang kiểm tra người đến thuê nhà, xem họ có thực hiện đúng cam kết hay không. Khi đến nơi, tôi gọi mãi mà không thấy ai mở cửa, nhìn vào khoen cửa thì thấy cửa không khóa. Tôi gọi thêm mấy lần vẫn không có ai bên trong lên tiếng, nghi có chuyện chẳng lành nên tôi đã tự ý đẩy cửa xông vào. Lúc đầu thấy trong nhà không có ai nên tôi tính bỏ đi, nhưng bị mùi máu tanh làm tò mò. Đến khi quan sát xung quanh thì ngoài hai chiếc vali còn rỉ máu ra thì chẳng có gì khả ghi, tôi sợ quá xông ra ngoài chạy thẳng lên xã báo án.”

Lưu Sở bước đến bên cạnh chiếc vali, trước khi kéo khoá ra anh cầu mong bên trong không phải là xác người. Nhưng ước nguyện của Lưu Sở đã không thành, vì ngay sau khi mở toang vali ra, một thi thể co quắp nằm nguyên ở đó. Khuôn mặt của anh công viên và người đàn ông kia lập tức lộ rõ sự kinh hãi không che giấu nổi. Thi thể được quấn chặt trong bọc nilon từ đầu đến chân. Chỉ để lộ mái tóc màu hạt dẻ và bàn tay nắm hờ. Nạn nhân nằm nghiêng bên trong vali, tay và lưng dựa vào vị trí khóa kéo, xem ra nạn nhân sau khi chết đã bị hung thủ nhồi nhét vào không gian chật hẹp này.

Lưu Sở nhờ người mở chiếc vali còn lại. Bên trong có thêm một xác chết của nam giới. Cơ thể nạn nhân này thì khác, ông ta chỉ mặc trên người mỗi chiếc quần đùi, hai mắt trợn ngược, miệng há hốc, toàn thân với nhiều vết thương chằng chịt lộ ra ngay trước mắt mọi người. Điều làm Kim Hiền và những người khác kinh hãi nhất vẫn là vết thương bên phải ổ bụng.

Kim Hiền ngồi xuống, vừa kiểm tra nạn nhân vừa mím môi ra vẻ quả quyết:

“ Thi thể đông cứng mạnh mẽ cũng cho thấy thời gian tử vong không ngắn không dài, khoảng từ 12 đến 14 tiếng.”

Co cứng tử thi là một trong những hiện tượng hình thành sớm nhất của thi thể. Sau khi tử vong được một thời gian, các cơ dần trở nên co cứng đồng thời khớp xương cố định cũng cứng lại. Hiện tượng này bắt đầu xuất hiện sau khi tử vong khoảng mười phút đến bảy tiếng đồng hồ. Trải qua 24 đến 48 giờ hoặc có thể lâu hơn, thi thể bắt đầu mềm ra.

Lưu Sở gật gù, ngó vào phần vết thương trên ổ bụng, thắc mắc hỏi:

“ Còn đây là gì thế? Có phải vết thương chí mạng dẫn đến tử vong cho nạn nhân? Hình như là vết thương do phẫu thuật.”

Kim Hiền chạm vào vết thương, nhấn nhẹ vào khoang ổ bụng, chẹp lưỡi nói:

“ Vết rạch này rất ngọt, nhưng quá dài so với vết mổ phẫu thuật gan. Quy trình phẫu thuật được thực hiện dưới gây mê toàn thân với thời gian khá dài, thường mất từ 3 đến 6 giờ và đôi khi lâu hơn. Hầu hết các trường hợp cắt gan là phẫu thuật mở thông qua một đường rạch (cắt) da ở bụng, được gọi là phẫu thuật mở bụng. Tuy nhiên, đôi khi việc cắt bỏ gan được thực hiện thông qua nội soi (phẫu thuật ít xâm lấn). Phẫu thuật này không dành cho tất cả bệnh nhân vì một số lý do bao gồm kích thước và/hoặc số lượng khối bướu cần cắt bỏ. Phẫu thuật nội soi cắt gan giúp bệnh nhân dễ chịu hơn với thời gian nằm viện ngắn hơn và ít đau sau phẫu thuật.”

“ Ý cậu đây là vết mổ cắt gan ư? Và được thực hiện bởi người không chuyên nghiệp?”

“ Đúng vậy, cậu nhìn xem, người này không những thuận tay trái, mà đường đi ra của mũi dao còn để lại một vết trầy, nó cho thấy khi mở khoang bụng cho nạn nhân người thực hiện đang trong tâm trạng tức giận, hoặc cũng có thể căm phẫn.”

“ Cậu dám chắc lá gan của nạn nhân bị lấy đi chứ? Có khi nào đây là những nạn nhân xấu số rơi vào tay bọn buôn bán nội tạng không?”

Kim Hiền ghi ghi chép chép, ậm ừ trả lời:” Cũng có thể lắm, nhưng tiến hành kiểm tra xác còn lại xem sao. Điều cậu cần làm bây giờ chính là xác định danh tính nạn nhân.”

“ Được rồi, vậy tiến hành kiểm tra nạn nhân còn lại xem nào.”

Kim Hiền hầu như ngày nào cũng có tiếp xúc với xác chết, nhưng khi nhìn vào cơ thể đầy thương tích của ông ấy như cú đấm thẳng vào trái tim khiến Kim Hiền muốn nghẹt thở.

Kim Hiền quan sát xung quanh, ngoài vũng máu đỏ tươi dưới chân vali thì nền nhà dường như không dính một vết máu. Cũng có khi hung thủ đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ trước khi bỏ đi, hoặc nạn nhân bị sát hại nơi khác, rồi được hung thủ di chuyển đến đây phi tang xác.

Trong lúc trợ lý của Kim Hiền cắt bỏ lớp màng nilon trên người nạn nhân thứ hai, thì cô tranh thủ chụp vài tấm ảnh của nạn nhân.

Khoảng thời gian đó, Lưu Sở nhận được điện thoại của đồng nghiệp từ sở cảnh sát, nghe điện thoại xong anh ngắt máy, nói với Kim Hiền:

“ Vừa có hai người đến sở cảnh sát báo người thân của họ bị mất tích. Họ khai báo ba ngày nay chưa liên lạc được với chồng, vợ.. họ.”

Kim Hiền thôi không chụp ảnh nữa, nhìn Lưu Sở nói tiếp lời:

“ Có cần mình gửi vài tấm ảnh để họ nhận dạng không? Mặc dù vết thương trên cơ thể khá nhiều, song khuôn mặt gần như không có thương tích.”

Lưu Sở gật đầu, nói:” Được chứ, sẵn trùng hợp ở đây đang có hai nạn nhân, một nam và một nữ. Song dù sao mình mong đây không phải là người thân của họ, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, có điều nó quá tàn khốc nếu đúng sự thật.”

Trong chốc lát Kim Hiền đã quay trở lại, nét mặt thoáng chút buồn nhìn Lưu Sở:

“ Không sai, chính là họ.”

Lưu Sở ngước lên trời, thở dài. Anh ra hiệu cho Kim Hiền chụp ảnh hiện trường, cố định, thu thập chứng cứ, sau đó chuyển thi thể về phòng khám nghiệm để tiến hành công việc.

Kim Hiền gọi điện về, dặn dò nhân viên phòng khám nghiệm rằng trạng thái thi thể rất đặc biệt, những túi bọc tử thi thông thường e rằng khó vừa, cần loại rộng và to hơn.

Trong thời gian đợi xe vận chuyển, Kim Hiền và Lưu Sở tranh thủ quan sát hiện trường thêm một lượt. Họ hiểu rằng cần phải kết nối hiện trường và thi thể, mới có thể tiếp cận chân tướng, sau đó dựng lại hiện trường gây án. Đó là những điều mà hai người được học ở trường.

Một cảnh sát hình sự khác cầm tay đa bước sóng, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất và cả xung quanh mọi ngóc ngách trong căn nhà, miệng lẩm bẩm:

“ Tôi không tin không tìm ra manh mối nào.”

Ngay sau đó, anh cảnh sát phát hiện thêm vài dấu chân trên nền nhà. Một dấu giày nam giới, dấu còn lại thuộc về giày cao gót của nữ.

“ Có thể tìm ra kích cỡ của nó chứ?”

Lưu Sở lên tiếng hỏi:

“ Vâng, chỉ cần đo chiều dài và chiều rộng của dấu giày để lại, sẽ dễ dàng kết luận giày thuộc size nào. Còn muốn căn cứ trọng lượng cân nặng thì xem độ mờ nhạt phần đầu và gót chân.”

Kim Hiền dặn cậu trợ lý thôi không cần gỡ túi nilon ra nữa, đợi đưa thi thể về phòng xét nghiệm lúc ấy mở ra cũng chưa muộn.

Xe chuyển xác vừa đến, tiếng khóc cũng từ ngoài cổng dội đến, khiến khung cảnh càng trở nên hỗn loạn. Đó là tiếng khóc của người nhà nạn nhân, sau khi nhận diện qua hình ảnh, họ đến để nhận xác. Chỉ đến khi Lưu Sở ra trấn an tinh thần, nói đây là vụ án nghiêm trọng cần khám nghiệm tử thi mới có thể điều tra ra chân tướng, thì lúc ấy họ mới tự động rẽ sang hai bên, không làm cản trở công việc của cảnh sát.
—-

Vừa gỡ hết túi nilon ra khỏi người nạn nhân, một vết thương khá sâu đập ngay vào tầm mắt của Kim Hiền.

“ Nạn nhân đã bị mở lồng ngực.”

“ Cậu chắc chứ?” Lưu Sở ngó vào ngạc nhiên hỏi:

“ Ừ! Giống như mở lồng ngực để lấy tim vậy.” Kim Hiền khẳng định.

Một người đứng bên cạnh nói tiếp lời:

“ Ngoài vết thương trên ngực, dưới bụng nạn nhân còn có tổng cộng ba vết thương, đường ruột lộ ra bên ngoài.”

Cậu trợ lý vừa khám nghiệm vừa miêu tả vết thương vô cùng tỉ mỉ.

“ Chiều dài từ 3 đến 10 centimet, mức độ nông sâu khác nhau.” Kim Hiền lên tiếng phụ hoạ.

Cậu trợ lý tiếp lời:

“ Còn vết thương này có chiều dài từ 2 đến 2,5 centimet, miệng vết thương đều rất gọn gàng, hai đầu một góc tù một góc nhọn, khoang vết thương không còn các mô liên kết, có lẽ được hình thành từ hung khí sắc nhọn.”

“ Vết thương của nạn nhân chuyên nghiệp hơn hẳn nạn nhân mà chúng ta đã khám nghiệm qua loa tạm thời trước đó. Điều này thật kỳ lạ, lẽ nào hung thủ có hai người?”

“ Tôi đoán phải hai hoặc ba người trở nên mới tiện gây án một cách nhanh gọn như vậy. Ở hiện trường cảnh sát Nam cũng đã phát hiện ra hai dấu giày còn gì?” Lưu Sở nói.

“ Này, có khi nào hung thủ trong vụ trọng án số 3 và hung thủ vụ án số 4 đều cùng một người gây ra không? Chắc chắn phải có mối liên kết giữa các nạn nhân chứ?” Kim Hiền thắc mắc.

Lưu Sở gật gù, cảm thấy Kim Hiền nói cũng có lý, bởi anh đã từng nghe nữ y tá tả về hai người mà cô ấy đã gặp trong tòa chung cư. Trên người họ còn tỏa ra mùi trầm hương.

Kim Hiền dùng dao mổ thăm dò vết thương, vừa tả chi tiết cụ thể:

“ Phần ngực có một vết thương khá sâu, ít nhất 8 centimet, ba vết thương dưới bụng tương đối nông, chỉ chạm tới xương sườn.”

Đến đoạn mổ mở lồng ngực rộng ra khám nghiệm bên trong thì Lưu Sở quay mặt tránh đi. Kim Hiền cười, nhìn Lưu Sở buông vài câu trêu ghẹo:

“ Cậu sợ à? Xem ra lá gan của cậu mỏng manh nhỏ bé thật.”

“ Ai sợ cơ chứ? Chỉ là mình vẫn ám ảnh cảnh máu me thôi.”

“ Vậu vẫn nhớ đến vụ án năm đó ư?”

“ Ừ!”

Nhiều năm về trước, lúc Lưu Sở vừa tốt nghiệp và được phân công về đội trinh sát số 12. Năm đó, tổ trinh sát của anh nhận lệnh đi triệt phá một đường dây buôn bán nội tạng xuyên lục địa. Khi cảnh sát ập đến căn cứ của bọn buôn bán nội tạng nằm sâu trong rừng, thì đã có đến gần chục thi thể nằm ngổn ngang dưới mặt đất, có thi thể đang thối rữa, phân hủy mạnh, có thi thể vẫn còn mềm chưa bị đông đứng. Trên mặt đất loang lổ đầy là máu, cả trên bốn bức tường và tấm phản gỗ dùng để mổ lấy nội tạng cũng vậy, vết máu cũ mới đông cáu lại thành những vết bẩn, mà dù chà rửa cả vài ngày e rằng cũng chưa sạch. Qua kiểm tra, cảnh sát biết rằng nội tạng trong cơ thể của các nạn nhân đều bị lấy đi mất. Lần đó, tổ trinh sát của Lưu Sở đã hoàn thành nhiệm vụ, số kẻ buôn nội tạng đều bị tóm sạch, chỉ tiếc khi anh và mọi người ập đến, đã có quá nhiều người phải chết, nạn nhân nhỏ tuổi nhất chỉ vừa lên bảy.

“ Nạn nhân nam tên Vũ Trọng Liêm, năm nay 45 tuổi, hiện đang làm bác sĩ chuyên khoa gan ở bệnh viện quốc tế. Nạn nhân có một vợ, hai con, hiện gia đình đang sinh sống ở một ngôi nhà ba lầu trong trung tâm thành phố. Nạn nhân nữ tên Mai Thanh Ngân, 46 tuổi. Bà Ngân hiện làm bác sĩ khoa tim mạch ở một bệnh viện tư nhân khá nổi tiếng, cũng thuộc trên địa bàn thành phố.”

Lời cậu trợ lý vừa dứt, tay Kim Hiền cũng khựng lại. Cô ngước lên nói với hai người bọn họ:

“ Tim của nạn nhân đã bị lấy đi, đúng như phán đoán ban đầu của tôi.”

“ Chị nghĩ sao về vụ này? Khi mà cả hai nạn nhân đều bị hung thủ lấy cắp đi nội tạng. Người thì gan, thì thì tim. Chẳng nhẽ..?”

Lưu Sở sấn tới, nhìn vào thi thể bấy bứa trên bàn khám nghiệm, bỗng anh chỉ tay vào người nạn nữ, lên tiếng hỏi:

“ Khi nãy hai người từng nói vết thương trên ngực và bụng nạn nhân nữ rất chuyên nghiệp?”

“ Vâng, lăn lộn mấy năm trong nghề nên tôi dám khẳng định vết thương trên ngực nạn nhân nữ là do một người am hiểu về phẫu thuật gây ra. Còn vết thương dưới bụng có thể do một người khác gây ra, bởi cấu tạo chúng không đồng nhất.”

Cậu trợ lý đáp lời:

Lưu Sở im lặng, anh ngẫm nghĩ một hồi lâu trong khi Kim Hiền và cậu trợ lý của mình vẫn miệt mài với công việc khám nghiệm của mình. Một lúc sau, Lưu Sở bước nhanh đến nắm chặt cổ tay của bác sĩ Liêm giơ lên trước mặt hai người và nói ra suy nghĩ trong đầu mình:

“ Theo hai người, liệu có phải hung thủ đã ép bác sĩ Liêm mở lồng ngực của bác sĩ Ngân để moi tim không? Còn vết thương bụng có thể do người khác gây ra, xảy ra trước hoặc sau khi mở lồng ngực, cái này phải đành dựa vào khám định của hai người.”

Kim Hiền gật đầu, nói tiếp lời:

“ Cậu nói có lý đấy. Muốn biết phán đoán của cậu chính xác hay không thì cần kiểm tra thu thập chứng cứ trên hai bàn tay của bác sĩ Liêm là ra thôi mà. Mình tin, hung thủ không thể cáo già đến nỗi, ép bác sĩ Liêm moi tim đồng nghiệp xong rồi bắt ông ấy khử trùng tay xóa đi dấu vết phạm tội. Việc gì bọn chúng phải làm vậy cho mất thời gian, trong khi không gột rửa bàn tay thì khả năng tội gây án càng dễ đổ lên đầu ông ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.