Quỷ Hồn

Chương 19: Phát Hiện Mới



Trong rất nhiều vụ án gây tổn thương do vật sắc nhọn, các vết thương phức tạp đôi khi được hình thành do sự thay đổi vị trí của hai bên hoặc di chuyển sau khi đâm xuyến. Ví dụ đâm ngang hoặc đâm xoay tròn. Tuy nhiên, những vết thương trên bụng nạn nhân lại tương đối đều đặn, cho thấy mức độ phản kháng của nạn nhân khá thấp. Nghĩ đến đây, Kim Hiền phần nào đoán ra những vết thương trên vùng bụng nạn nhân nữ là do vật gì gây ra, song muốn biết chính xác thì vẫn cần thêm chút thời gian nữa.

“ Đây rồi, trong móng tay của nạn nhân quả nhiên có dính máu. Tuy nhiên, là máu của nạn nhân hay máu của bác sĩ Ngân thì đợi tôi đem đi làm xét nghiệm.”

“ Cậu đi ngay đi, nhớ gom hết mẫu dịch trong cả mười đầu ngón tay làm xét nghiệm luôn thể, chúng tôi ở đây đợi cậu.” Lưu Sở dặn dò cậu nhân viên khá kỹ.

Trong lúc chờ cậu nhân viên đem kết quả xét nghiệm lại, Kim Hiền chỉ vào ngực nạn nhân nói với Lưu Sở:

“ Vết thương ở ngực nạn nhân rất sâu, dao mổ không chạm được đến tận cùng. Nên việc phải dùng tay thọc vào cắt tim nạn nhân mang đi là rất cao, bởi lẽ miệng vết thương ở ngực khá rộng. Nhưng cậu nhìn này, các van tim vẫn còn nguyên, nếu nói đây là hành động của bọn buôn bán nội tạng thì làm sao bọn họ có thể làm ăn ẩu tả như vậy?”

“ Ý cậu muốn nói đây là hình thức trả thù, chứ không phải muốn moi nội tạng đem giao bán?”

“ Đúng vậy, phần thịt tim bị cắt xéo cơ mà, cắt tim nhưng lại chừa tâm thất, tâm nhĩ, các van tim, động mạch và tĩnh mạch vậy làm sao ghép tim được cho người khác. Nên mình nghĩ đây là hành động vội vàng có chút luống cuống hơn là bất cẩn trong công việc, mặc dù vết rạch khá chuẩn xác.”

Lưu Sở lẩm bẩm trong miệng:

“ Không biết có thù oán gì nữa!”

Kim Hiền bùi ngùi:

“ Quá tàn nhẫn, không kém vụ án buôn bán nội tạng năm xưa cậu từng phá có phải không?”

Lưu Sở gật gù, rơi vào im lặng. Anh sực nhớ đến tấm hình chụp chung treo trên tường nhà bác sĩ Tấn, vội lấy điện thoại mở ra xem.

“ Đã có bốn nạn nhân nằm trong tốp năm bác sĩ trong hình đã mất mạng, nếu không nhầm, thì nạn nhân tiếp theo sẽ là người này.”

Lưu Sở chỉ tay vào một bác sĩ trong tấm ảnh nói với Kim Hiền. Cô cầm điện thoại của Lưu Sở lên xem, rồi chỉ tay lần lượt đọc tên những người trong ảnh.

“ Người là trợ lý bác sĩ Nguyễn Thị Hạnh, còn đây là bác sĩ Trần Văn Tấn, người này tên Mai Thanh Ngân, bên cạnh là nạn nhân vừa xấu số Vũ Trọng Liên. Duy nhất người này mình không biết, còn đây chẳng phải bố cậu à? Hai vị còn lại đều là những doanh nhân có tiếng trong thành phố.”

Lưu Sở gật đầu, buồn bã nói:

“ Vài ngày trước, bố và sếp có khuyên mình nghỉ việc, đến công ty của bố tiếp quản công việc, nhưng mình đã từ chối.”

Kim Hiền ngạc nhiên quá đỗi, không phải cô chưa nghĩ đến việc Lưu Sở một ngày nào đó sẽ xin ra khỏi ngành, mà vì nó đến quá đột ngột. Một cảnh sát ưu tú như Lưu Sở từng khá không ít vụ án hóc búa, nếu phải nghỉ việc gì bất cứ lý do gì thì cũng thật đáng tiếc.

Kim Hiền cúi gằm mặt, giấu đi cảm xúc thật của mình, vừa ghi chép vừa hỏi:

“ Tại sao cậu không nghỉ? Hay cậu muốn phá xong vụ án này rồi khi đó nghỉ cũng chưa muộn?”

Lưu Sở thở dài, nhìn cô nhún vai nói:

“ Mình cũng không biết, chỉ là càng đi sâu vào vụ án, càng có nhiều điều bất ngờ. Hơn nữa, chúng ta đã tìm thấy sự liên kết giữa các vụ án với nhau, mình nghĩ cần làm một báo cáo trình sếp, xét nó vào những vụ án mạng liên hoàn.”

Về lời nói của Lưu Sở, Kim Hiền hoàn toàn đồng ý. Chỉ là phía bên hung thủ làm việc khá cẩn thận khiến cảnh sát muốn truy ra manh mối cũng khó hoặc cần khá nhiều thời gian.

“ Cậu lo cho bố chứ?”

Lưu Sở im lặng một lúc, buông câu nói gọn lỏn sau tiếng thở dài:” Ừ! Một chút.”

Kim Hiền khựng tay, khép quyển sổ đang ghi chép đặt xuống bàn, vỗ vào Lưu Sở trở an:

“ Thôi cậu đừng quá lo, nếu thấy bất an cứ xin sếp điều vài cảnh sát theo dõi bảo vệ cho bác trai xem sao? Như vậy cũng yên tâm làm việc. Vụ án này phá được càng sớm càng tốt, để không còn ai phải mất mạng.”

Lưu Sở thở hắt ra một hơi, nói:

“ Sao mình làm vậy được, trong khi ai cũng cả đống công việc và trách nhiệm trên vai. Bản thân làm cảnh sát thì càng nên hiểu rõ đừng lạm dụng công việc, chức quyền mang tư lợi về cho cá nhân hay gia đình mình.”

Kim Hiền phì cười, cong môi nói:

“ Vâng thưa sếp, tôi hiểu của sếp mà, không nhờ thì không nhờ, sếp có cần quan trọng hóa vấn đề đến vậy không?”

Lời Kim Hiền vừa dứt, trợ lý của cô bước vào, trên tay cậu ấy là kết quả xét nghiệm máu.

“ Sao rồi, kết quả có giống với chúng ta từng phân tích trước đó không?” Kim Hiền ngước nhìn cậu trợ lý, tò mò hỏi:

“ Dạ đúng. Trong mười đầu móng tay của nạn nhân Vũ Trọng Liêm thì tất cả đều tồn tại hai mẫu DNA. Một của ông ấy, mẫu còn lại chính xác là của nạn nhân thứ hai, Mai Thanh Ngân.”

“ Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, bác sĩ Liêm bị ép mở lồng ngực cắt tim của bác sĩ Ngân là khả năng rất cao. Đợi bác sĩ Liêm làm xong việc, hung thủ mới bắt đầu ra tay với ông ấy. Sau khi khám nghiệm về độ co cứng tử thi, cộng thêm độ co rút cơ trên các khớp, thì mình đưa ra kết luận thời gian tử vong của nạn nhân Mai Thanh Ngân xảy ra sớm hơn nạn nhân Vũ Trọng Liêm là vài giờ đồng hồ.”

Cậu trợ lý tiếp lời:

“ Em cũng nghĩ vậy, ngoài các cơ, khớp bị co cứng, thì máu trên thi thể nạn nhân nữ có phần khô sẫm màu hơn, tức là máu chảy ra trong thời gian đã lâu, hiện tượng đông máu chuyển sang màu sẫm càng rõ rệt.”

Lưu Sở hỏi:

“ Khi nào bàn giao xác nạn nhân về cho gia đình?”

Kim Hiền trả lời:

“ Theo điều 103 BLTTHS thì thời gian xác minh là không quá 2 tháng. Nếu quá 2 tháng mà công an chưa có kết luận thì gia đình nạn nhân có quyền khiếu nại đồng thời gửi cả cho viện kiểm sát cùng cấp.”

“ Vụ án cứ như không có đích, hung thủ thật xảo quyệt, liệu hai tháng có phá được án hay không?”

Kim Hiền vỗ vai Lưu Sở như thể trấn an.

“ Không sao, những gì cần xét nghiệm bọn mình cũng đã lấy cả rồi, việc bàn giao xác trao trả cho người nhà nạn nhân cũng là việc phải làm sớm hay muộn mà thôi.”

Sực nhớ ra một chuyện, Kim Hiên nhìn Lưu Sở hỏi:

“ Hay cậu sợ nạn nhân lần này tử vong cũng do bùa ngải gây ra nhưng hai vụ án lần trước?”

Lưu Sở im lặng một lúc, nói:

“ Nếu đúng nạn nhân chết bởi những thứ đó, thì việc cần làm của mình bây giờ chính là tiếp cận và bảo vệ vị bác sĩ còn lại. Cũng là người cuối cùng trong chuỗi phẫu thuật cấy ghép năm xưa. Từ đó mình có thể điều tra tìm hiểu về những gia đình đã hiến.”

Kim Hiền mở ngăn kéo lấy ra một bản báo cáo đưa cho Lưu Sở, chậm rãi nói:

“ Chắc cậu chưa biết việc này, nếu vậy thì xem đi.”

Lưu Sở nhíu mày, cầm bản báo cáo mà Kim Hiền vừa đưa cho mình lật ra xem. Anh ngạc nhiên quá đỗi khi biết nạn nhân đầu tiên tên Nguyễn Thị Hạnh, lại là một bác sĩ khoa da liễu trước khi trở thành trợ lý của viện trưởng.

Lưu Sở lảm nhảm trong miệng:

“ Khoa da liễu, tim mạch, gan, giác mạc…có khi nào vị bác sĩ còn lại thuộc khoa thận không?. Đó là những khoa thường hay cấy ghép các bộ phận cần thiết từ
người hiến tặng sabg cho bệnh nhân cần thay.”

Kim Hiền gật đầu, nói:

“ Đúng đấy, quá rõ nét rồi còn gì. Điều mình khó hiểu ở đây chính là nếu năm bệnh nhân được cấy ghép thay da hoặc nội tạng kia được năm người chết hiến tặng, thì sao mọi chuyện phức tạp đến thế này?”

Lưu Sở đặt bản báo cáo xuống, nhìn Kim Hiền chằm chằm, hỏi:

“ Ý cậu là người hiến tặng những bộ phận cấy ghép đó không phải là do năm người, mà do cùng một người hiến tặng?”

Kim Hiền gật đầu, giọng quả quyết:

“ Đúng vậy, mà còn không phải cam tâm tình nguyện hiến tặng.”

Sau câu nói của Kim Hiền, Lưu Sở như vỡ nhẽ ra được nhiều thứ. Anh vội vàng quơ chiếc áo khoác mặc lên người, lúc ra đến cửa Lưu Sở dựng chân, ngoảnh lại nói với cô bạn:

“ Mình đi có chút việc, hai người làm tiếp đi nhé.”

“ Được rồi, hẹn cậu trong cuộc họp sáng ngày mai.”

Lưu Sở bước ra khỏi phòng khám nghiệm với tâm trạng không mấy thoải mái. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi và liên tiếp xảy ra bốn vụ án mạng, không chỉ bản thân anh mà ngay cả cấp trên cũng bắt đầu lo lắng, nếu không sớm truy ra hung thủ, bắt hắn đền tội trước các vong linh nạn nhân và pháp luật, thì sợ rằng lòng dân khó mà yên.
——
Lưu Sở nhờ người điều tra lý lịch của vị bác sĩ còn lại, không mất quá nhiều nhiều thời gian để tìm ra. Vị bác sĩ cuối cùng tên Đặng Thái Hà, hiện đang là bác sĩ khoa thận. Kết quả này giống với phán đoán của Lưu Sở trước đó, nên khi biết kết quả anh không lấy làm ngạc nhiên.

Buổi trưa cùng ngày, Lưu Sở chở A Mộc đến thẳng bệnh viện chỗ bác sĩ Đặng Thái Hoà đang công tác, họ muốn gặp riêng ông ấy.

Sau màn chào hỏi giới thiệu, Lưu Sở nói thẳng vào việc chính. Anh đặt bức hình trên bàn, chỉ tay vào đó hỏi:

“ Ông quen biết những người này chứ?”

Ông Hoà cầm bức hình lên xem, khẽ chau mày, hết nhìn hai người rồi lại nhìn bức hình, khẽ gật đầu:

“ Tôi biết, nhưng không chơi thân. Sao cậu đến tận đây hỏi tôi chuyện này?”

Lưu Sở trả lời:

“ Vì bốn trong năm người đã bị người ta sát hại, người còn may mắn sống đến giờ phút này chính là ông. Bởi lo cho sự an toàn của bác sĩ, nên chúng tôi tức tốc đến đây ngay. Bản thân bác sĩ cũng là một trong năm người trực tiếp tham gia chuỗi phẫu thuật năm đó, như vậy chắc bác sĩ cũng nắm rõ về những gia đình hay bản thân người hiến tặng có đúng vậy không?”

Ông ấy nghe xong trán vã mồ hôi, đôi vai run lên bần bật. Khuôn mặt dần trở nên nhợt nhạt đi trông thấy. Mãi một lúc sau, ông ấy lấy lại bình tĩnh nhìn Lưu Sở khẽ gật đầu:

“ Tôi biết, nhưng không biết nhiều. Tôi nhớ năm đó khi mình vừa hoàn thành một ca cấy ghép thận cho một bệnh nhân trẻ tuổi xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại nhận được chỉ thị từ cấp trên tiếp tục tham gia thêm một ca ghép thận khác. Bệnh nhân lần này cũng là một nam thanh niên trẻ tuổi, còn người hiến tặng không rõ lai kịch, tôi chỉ biết đó là một cô gái.”

Nói đến đây, ông ấy rút khăn trong túi quần lên lau những giọt mồ hôi đang lăn dài hai bên vầng thái dương, chảy ra thành dòng.

Lưu Sở nghiêm mặt, hỏi tiếp:

“ Tôi không tin bác sĩ không biết về lai lịch người hiến tặng, mà lại dám đảm nhận ca cấy ghép. Như vậy chẳng phải làm không đúng quy trình được đặt ra trước đó?”

Ông bác sĩ liếc nhìn Lưu Sở một cái, rồi ánh mắt vội nhìn sang chỗ khác, dường như muốn nói ra sự thật song lại sợ một thế lực phía sau.

Ông ấy giọng quả quyết:

“ Tôi không rõ thật mà, nếu cậu không tin, có thể đến phòng lưu trữ hồ sơ để tìm kiếm. Tất cả những ca phẫu thuật đều được hồ sơ lưu lại cất giữ.”

Lưu Sở cười trừ, nói:

“ Việc đó tôi đã cho người đi xác minh rồi. Còn việc đến tận đây gặp riêng bác sĩ là bởi vì chúng tôi muốn tốt cho ông mà thôi.”

Nói đến đây Lưu Sở im lặng một lúc, xong anh kể lại từng vụ trọng án xảy ra gần đây, về số bác sĩ bị người ta sát hại một cách dã man, cặn kẽ từng chi tiết. Nghe xong, ông ấy rùng mình một cái, trán toát mồ hôi hột, toàn thân run như cầy sấy, lông tóc dựng đứng, lắp bắp nói:

“ Tôi…tôi…”

“ Tốt nhất bác sĩ nên kể cho tôi nghe toàn bộ sự thật mà bác sĩ biết, tôi sẽ có cách giữ an toàn cho ông.”

Đến lúc này, chuyện không thể không nói ra. Ông Hoà tu hớp nước lấy lại thăng bằng tâm lý, rồi trầm giọng kể:

“ Tôi nghĩ kỹ rồi, dù sao tôi cũng là một bác sĩ, sống cần có trách nhiệm với những chuyện mình làm. Năm đó, tôi định từ chối không nhận ca phẫu thuật này, nhưng tôi bị cấp trên làm khó, nếu không đứng ra làm sẽ bị mất việc. Tôi không còn cách nào khác, mình tôi nuôi cả nhà, con tôi còn nhỏ, vợ tôi sau sinh con cơ thể trở nên hay ốm yếu, mất sức lao động, cực chẳng đã tôi đành nhắm mắt làm theo sự sắp đặt của cấp trên. Người hiến thận là một cô gái không rõ danh tính, khi bước vào phòng phẫu thuật tôi ngớ người khi thấy thân thể cô gái đã không còn nguyên vẹn. Hai mắt bị lấy đi, da nhiều chỗ cũng bị lấy đi, gan bị cắt một phần, tim cũng không còn. Điều làm tôi ám ảnh nhất chính là khuôn mặt, toàn bộ phần da mặt đã bị lột sạch sẽ. Cho dù họ quấn băng kín mít thì tôi vẫn nhận ra điều đó. Sau đó tôi có hỏi những bác sĩ làm chung, cả y tá trong ekip nhưng không một ai hay biết về danh tính của người hiến tặng. Tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật trong tâm trạng rối bời, chạy thẳng đến chỗ cấp trên hỏi thì được ông ấy trả lời rằng người hiến tặng bị tai nạn mà chết, bên phía người nhà đã ký vào bản cam kết tình nguyện hiến tặng, vì họ muốn một phần trên cơ thể con gái mình, vẫn còn sống trên cơ thể hình dáng một ai đó trong xã hội.”

“ Rồi ông quay lại phòng đảm nhận tiếp phẫu thuật và thực hiện ca cấy ghép thận chứ?”

“ Vâng, tôi đã quay lại và ca phẫu thuật thành công sau nhiều giờ nỗ lực của toàn ekip.”

“ Những lời bác sĩ vừa kể tuyệt đối đúng sự thật chứ? Và không còn điều gì giấu giếm?”

Bác sĩ gật đầu, khẳng định:

“ Đúng vậy, những gì tôi vừa kể hoàn toàn đúng sự thật. Tôi con nhớ, sau khi phẫu thuật xong tôi đã tự tay khâu lại các vết thương trên cơ thể cho người hiến tạng. Vì tôi nghĩ, họ đã phải mất đi nhiều cơ quan bộ phận trong cơ thể để nhiều người khác được sống. Phần còn lại vì bởi đó là một kiếp người.”

Bác sĩ Hoá bùi ngùi kể. Trong sự nghiệp làm bác sĩ của ông, chắc có lẽ đó chính là nỗi ám ảnh lớn nhất, mà trải qua bao nhiêu năm ông vẫn không tài nào quên được.

“ Theo cậu, tôi có phải nạn nhân tiếp theo không? Xét về vụ đó tôi cảm thấy cái chết đang cận kề đến bên cạnh mình.”

A Mộc bấy giờ mới móc lá bùa hộ mệnh từ trong túi ra đưa cho ông ấy và dặn:

“ Từ giờ bác sĩ nhớ phải luôn mang theo vật này trong người, bất kể mọi nơi mọi lúc. Tôi chỉ có thể giữ an toàn cho bác sĩ ở mảng tâm linh, còn chuyện khác chắc phải nhờ tới anh Lưu Sở cùng các đồng chí công an rồi.”

Bác sĩ Hoà nhận lá bùa từ tay A Mộc, ông không tin tưởng lắm vào tâm linh ma quỷ nên vẫn có chút ngờ vực. Chỉ đến khi Lưu Sở lên tiếng khẳng định nó có công dụng trừ tà trong mọi hoàn cảnh, thì ông ấy mới yên tâm cất nó vào túi áo.

“ Tôi rất cảm ơn sự ưu ái mà hai cậu dành cho tôi. Cả sự quan tâm sâu sắc.”

Lưu Sở:

“ Không có gì, thời gian tới bác sĩ đừng đi đâu xa, tuy chưa có lệnh quản thúc ở nơi bác sĩ cư trú, song nếu cần biết gì thêm chúng tôi sẽ gửi giấy mời lên cơ quan làm việc cho bác sĩ. Như vậy tiện lợi hơn cho công cuộc điều tra.”

Nói xong, Lưu Sở vừa định hối A Mộc về nhà, thì bất ngờ điện thoại của anh đổ chuông. Từ đầu dây bên kia, giọng nữ quen thuộc truyền đến:

“ Cậu đang ở đâu? Nếu rảnh chạy đến phòng khám nghiệm gặp mình ngay nhé. Trên da của hai nạn nhân dần xuất hiện thêm rất nhiều vết bầm tím, nghi do bị hành hạ trước khi chết.”

Lưu Sở:

“ Được rồi, mình chở A Mộc đến ngay đây.”

Họ chào bác sĩ Hoà rồi mau chóng ra xe chạy thẳng đến phòng khám nghiệm.
Trên đường đi, Lưu Sở hỏi A Mộc:

“ Cậu là người biết nhìn tướng số, theo cậu lời của bác sĩ Hoà có đáng tin không?”

A Mộc ngẫm nghĩ một lúc, rồi trả lời:

“ Tôi tin ông ấy đang kể đúng sự thật, chứ không quỷ hồn đã được người ta cử đến sát hại rồi.”

“ Ừ, cậu nói cũng có lý.”
“ Chúng ta đi đâu bây giờ? Chiều tôi có hẹn với cô Nga My sang nhà bạn.”
“ Là nhỏ My hẹn cậu sao? Ôi xời, thế con bé có gây khó dễ gì cho cậu không?
“ Không, chỉ sang xem nhà cửa đất đai thôi mà!”

Lưu Sở cười, gật đầu nói với A Mộc:

“ Đợi xong việc ở phòng khám nghiệm, tôi sẽ chở cậu về nhà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.