Quỷ Hồn

Chương 20: Phép Vặn Da - Thịt



Chạy xe hơn mười phút, cả hai cũng đã đến phòng giải phẫu. Họ thấy Kim Hiền cắt tóc nạn nhân bằng dao mổ. Chắc có lẽ nhiều khi tóc sẽ cản tầm nhìn và ảnh hưởng đến khả năng quan sát da đầu, sau khi cạo tóc có thể thấy rõ tình trạng da đầu. Đó cũng coi là một kỹ năng trong pháp y.

Thấy hai người đến, Kim Hiền không kịp ngước lên nhìn, song cảm nhận được hai cặp mắt đang dõi theo từng cử chỉ của mình. Cô nói với họ:

“ Đương nhiên tay nghề của mình chỉ dừng lại ở mức cạo trọc. Hai người có cần sửng sốt vậy không?”

Lưu Sở và A Mộc nhìn nhau, cười trừ đáp trả:

“ Xong vụ này có khi cậu mở thêm dịch vụ hớt tóc được đấy, vết gọt trông ngọt vậy cơ mà.”

Sẵn lời chọc ghẹo của Lưu Sở, Kim Hiền hùa theo:

“ Cũng tốt mà, bạn mình mở một tiệm cắt tóc cũng khá đắt khách do tay nghề tốt, thu nhập không dưới 30 triệu/ tháng.”

Lưu Sở biết, nếu như có thể xác định không tổn thương phần đầu, thì bên pháp y sẽ không cắt tóc của nạn nhân. Dù sao cũng phải tôn trọng họ, cần phải suy xét đến yếu tố thẩm mỹ và cảm xúc của người thân, cho dù họ đã chết.

Cậu trợ lý đắc lực của Kim Hiền đứng bên cạnh, nói:

“ Cả hai nạn nhân có nhiều vết xuất huyết dưới da trên đỉnh và vùng chẩm, hình thành những vệt dài. Đây cũng là một dạng tổn thương khá đặc biệt. Tổn thương da đầu luôn có thể phản ánh đặc điểm của công cụ gây án, nhưng vết thương vệt dài vừa xuất hiện trên da thịt nạn nhân lại không đúng một quy củ nào. Tôi chưa gặp những tổn thương nào bất quy tắc như thế này trên người các nạn nhân mà mình đã từng tiếp xúc, từ khi bước chân vào nghề.”

Kim Hiền:

“ Mọi người nhìn xem, da đầu của nạn nhân xuất huyết diện rộng. Chứng tỏ nạn nhân đã chịu nhiều đòn đả kích.”

“ Đặc biệt năm vết bầm tím rõ mồn một trên da đầu. Một vết nằm ở sau hộp sọ, ảnh hưởng trực tiếp đến vùng xương chẩm, bốn vết còn lại chia đều ở phía trước, lần lượt ảnh hưởng đến xương đỉnh, xương trán, gây ra tổn thương cho các đường khớp vành hai bên, thóp trên trước, hố thái dương, đường thái dương trên và đường thái dương dưới.”

Lưu Sở:

“ Có cần mở hộp sọ không nạn nhân ra không?”

Kim Hiền gật đầu:

“ Cần chứ, nếu không mình đâu cần cạo tóc nạn nhân.”

Kim Hiền vừa định dùng dao mổ để mở hộp sọ thì A Mộc vội vàng ngăn cản:

“ Khoan đã, đợi tôi một chút.”

Ba người nhìn A Mộc bằng ánh mắt tò mò, chỉ thấy cậu chăm chú nhìn vào những vết bầm tím trên da thịt, song im lặng chẳng nói gì. Cậu trợ lý toan lên tiếng hỏi gì đó, nhưng Lưu Sở đứng đối diện đưa tay lên miệng suỵt dài một tiếng, ra hiệu cậu đừng làm phiền A Mộc.

Một lúc sau, A Mộc chỉ tay vào những vết thương trên da đầu, nói với mọi người.

“ Tôi nhìn đi nhìn lại cảm thấy nó rất giống bàn tay úp vào, sau đó dùng lực vặn cổ nạn nhân theo chiều kim đồng hồ.”

Kim Hiền bước đến, ngó vào vài vết thương mà A Mộc chỉ tay, chẹp lưỡi lảm nhảm trong miệng:” Sao có thể vậy được, xương cổ nạn nhân không có dấu hiệu bị gãy hay thương tổn.”

Cậu trợ lý cũng bước đến quan sát một lúc rồi bảo:

“ Đúng vậy, tôi đã kiểm tra rất kỹ, xương cổ nạn nhân không có bất cứ tổn thương nào. Anh nói các vết thương giống với bàn tay ai đó đặt lên vặn cổ nạn nhân, nhưng chiều dài và chiều rộng của vết bầm tím lại to và rộng hơn ngón tay của người trưởng thành. Khi nãy tôi đo, vết dài nhất tới 14cm, ngắn nhất cũng tới 9cm.”

“ Chênh lệch khá lớn so với ngón tay người trưởng thành!”

“ Vâng!”

Cả ba im lặng, kiên nhẫn đợi A Mộc cho một lời giải thích:

A Mộc gật gù, nói:

“ Xét về khoa học phân tích được dựa trên thực tế, nhưng trong tâm, tôi lại thấy nó rất bình thường. Cậu từng xem một bộ phim kinh dị nào chưa?”

A Mộc hỏi cậu trợ lý. Cậu ấy gật đầu:” Ồ, có chứ. Tôi rất thích thể loại đó.” Nói đến đây, nét mặt cậu trợ lý có vẻ mất tự nhiên, các cơ trên mặt giật liên hồi, mồ hôi túa ra lút trán. Cậu lắp bắp nói mãi mới thành câu:” Anh muốn nói trường hợp này giống như hành động của nữ quỷ trong phim ư? Đặt bàn tay lên đầu nạn nhân và..và..sau đó…”

A Mộc nói tiếp lời:

“ Đúng vậy, nếu đúng như những gì tôi nghĩ thì xương cổ nạn nhân không bị tổn thương, điều đó cũng không thể chứng minh tất cả xương trong cơ thể đều không bị. Cậu đã kiểm tra xương bả vai, xương sườn, xương cẳng chân chưa? Tôi không học y như cậu, chỉ biết nói vậy thôi, còn theo nghề y gọi những xương đó là gì thì tôi nắm không rõ.”

Ba người nhìn A Mộc chằm chằm, những lời A Mộc nói nếu đúng thì đấy chẳng phải một vú vả thẳng vào mặt những người làm nghề pháp y như Kim Hiền và cậu trợ lý? Song không thể sĩ diện mà hai người họ chùn bước. Kim Hiền gật đầu, nói với cả ba:

“ Đợi mở hộp sọ xong, tôi sẽ mở đến các khớp xương.”

A Mộc:

“ Không chỉ phần da đầu bị tổn thương thôi đâu, mà ngay cả xương sọ cũng vậy. Không tin cô mở ra đi.”

Sau khi mở hộp sọ, Kim Hiền phát hiện xương sọ của nạn nhân khá mỏng. Điều này không có gì lạ, bởi cấu tạo xương của mỗi người mỗi khác nhau, độ dày và độ cứng của hộp sọ người cũng khác nhau rất nhiều. Có người chỉ như tấm bìa cứng, nhưng có người lại rất dày. Hộp sọ của bác sĩ Liêm thì trái ngược hoàn toàn với hộp sọ của bác sĩ Ngân.

Điều làm cô kinh ngạc hơn cả chính là phần xương nằm ở dưới những vết da bầm tím đều bị tổn thương.

“ Tổn thương não và cả các mô xương rất nhẹ, không phải là vết thương chí mạng.”

“ Phải rồi, vết thương chí mạng chẳng phải là bị cắt đi phần nội tạng hay sao? Còn những vết thương hay tổn thương khác, tôi muốn chứng minh rằng nạn nhân bị hành hạ trước khi chết. Không phải do con người trực tiếp gây ra, mà là do quỷ hồn được sai khiến.” A Mộc khẳng định.

“ Tôi sẽ mở xương bả vai, còn cậu mở xương ống chân giúp tôi.”

“ Vâng!”

Xương bả vai, xương sườn và xương ống chân được mở cùng một lúc, kết quả làm cả ba há hốc miệng, ngoại trừ A Mộc đã biết trước đó.”

“ Làm sao cậu biết?” Kim Hiền hỏi A Mộc.

“ Có phải xương bả vai, xương sườn và ống chân đều bị xoắn vặn như dây lạt không?”

“ Ừ! Đúng vậy. Tuy không gãy vụn, mà các khớp trên đó đều bị xoắn vặn. Lạ thay đó vẫn không phải vết thương chí mạng.”

“ Làm sao là vết thương chí mạng được, họ chỉ dùng phép vặn da thịt hành hạ nạn nhân đau đớn sống không bằng chết mà thôi.”

Câu nói của A Mộc khiến cả ba sững người, đến giờ họ vẫn không tài nào hiểu nổi, hung thủ hận các nạn nhân vì chuyện gì mà ra tay tàn độc như vậy.

Lưu Sở chẹp lưỡi, hỏi:

“ Cậu nói phép vặn da thịt, là sao thế? Bùa ngải đấy à.”

“ Vâng. Phép vặn da, thịt, tiếng thái gọi Koam Vít Năng, Vít Si -In. Muốn thư ếm người khác, những ông bà thầy bùa chỉ cần kiếm tóc hoặc vài sợi sổ trên quần áo của đối phương. Rồi niệm bùa cho cùng lạt hoặc mây vắt vào một que nhỏ, xong để trên gác bếp nhà họ. Những lúc họ muốn hành hạ đối phương, chỉ cần lấy nó ra, vừa nhẩm chú vừa dùng hai tay nắm hai đầu que vặn theo, như vậy đối phương sẽ đau đớn vô cùng. Những lúc ấy, cơ thể họ trở nên dẻo như dây lạt, đó cũng là nguyên do vì sao xương của họ không bị gãy, chỉ xoắn vặn.”

“ Và vết thâm đen kia chính là bàn tay của quỷ hồn được sai đến hành hạ nạn nhân gây ra?”

“ Vâng.”

“ Cậu biết câu thần chú đó chứ? Tôi hơi tò mò về nó. Không biết nó ra làm sao lại lợi hại đến thế.”

“ Một chút, nhưng không nhiều. Đại loại như: Linh thiêng! Then lớn dạy ta lời bùa linh thiêng. Chủ trời bảo ta lời chài linh nghiệm. Ta chém vào kẻ ác, kẻ luôn làm hại người. Ta bẻ lấy măng tre mọc đằng ngọn, ta nhổ lấy cây mây dài trong rừng. Về vặn da, vặn thịt kẻ ác, kẻ ta ghét. Vặn từ ruột non cho đến ruột rà, vặn ruột rà cho đau cả tim gan. Ta vặn thịt mày như vặn cán bông, ta vặn da mày như vặn nút lạt. Ta tháo máu mày như tháo nước, ta vắt máu mày như vắt khăn…. Cuối cùng là hai từ Linh Thiêng được đọc lặp đi lặp lại bốn lần.”

Nghe đến đâu, ba người nổi da gà đến đó. Những câu chú chài hãm hại người quả nhiên quá ghê rợn. Có lẽ nếu không nhờ A Mộc giải thích, thì họ khó mà biết rõ nguyên nhân.

“ Nạn nhân thứ hai có tình trạng y chang nạn nhân trước. Chứng tỏ lời anh A Mộc nói có lý.” Cậu trợ lý đem báo cáo mình vừa thu thập được trên người nạn nhân còn lại đưa cho mọi người xem.

“ Độ dài, rộng vết thương, và khoảng cách bị rạn xương cho tới các khớp trùng khớp nhau từng milimet.”

“ Đúng vậy. Thiết nghĩ nếu giả sử hung thủ là con người thì liệu các tổn thương của hai nạn nhân phải hứng chịu có trùng khớp từng milimet như vậy không?” Lưu Sở nói.

“ Dù là quỷ hồn gây ra, cũng chẳng phải do con người điều khiển đó à cậu?” Kim Hiền vỗ vào vai Lưu Sở nói tiếp lời.

Lưu Sở thở hắt ra một hơi, nói:

“ Bây giờ có thế kết luận các vụ án có sợi dây liên kết rồi đấy. Đó chính là thế lực bùa ngải đen tối.”

“ Cậu không thể viết báo cáo trình lên cấp trên rằng các nạn nhân chết đều do bùa ngải ma quỷ gây ra. Cấp trên sẽ không bao giờ phủ nhận, như vậy là mê tín dị đoan đấy.” Kim Hiền nhắc nhở.

“ Mình biết chứ, song vì vậy mà mình phát hiện ra hướng điều tra mới, đó chính là tìm đến người thân của những gia đình có người hiến tạng trong chuỗi phẫu thuật năm xưa.”

Kim Hiền im lặng một lúc, rồi hỏi:
“ Thế cậu đã tìm ra hai người đeo khẩu trang toả ra mùi trầm mà cô ý kia bắt gặp chưa?”
“ Vẫn chưa, rất khó để xác định, bơi trong suốt khoảng thời gian đó camera trong chung cư hoàn toàn bị tê liệt.”
“ Sao lại hư hỏng trùng hợp đến vậy?” Kim Hiền ngước lên nhìn Lưu Sở, thắc mắc hỏi.
“ Mình cũng nghĩ có bàn tay hung thủ nhúng vào. Hắn thật ma mãnh.”

Nói chuyện thêm một lúc, Lưu Sở chở A Mộc về nhà. Hai người vừa bước xuống khỏi xe thì đã thấy Nga My đứng đợi sẵn. Thấy A Mộc về hai mắt cô sáng rực, nhoẻn miệng cười chạy đến khoác tay A Mộc nũng nịu:

“ Anh đó, đi đâu bây giờ mới về, để người ta đợi hơn hai tiếng đồng hồ rồi đó.”

Lưu Sở cười trừ, vừa đóng cửa xe vừa trách cô em gái:

“ Chà chà..xem ra trong mắt em không tồn tại người anh trai này rồi.”

Nga My liếc nhìn anh trai, cười hì hì đáp:” Làm gì có, anh của em vẫn là số một lọt tốp kia mà. He he he..”

“ Thôi cô khỏi nịnh tôi, tôi hiểu thấu lòng cô quá mà. Đi đâu thì đâu, đợi A Mộc ăn cơm trưa xong cái đã. Mà này, đừng ép A Mộc làm dăm ba cái chuyện cậu ấy không muốn, làm thì làm, xuất phát từ tâm mới đặng thành công.”

Nga My nhìn anh trai bĩu môi, đáp trả:” Em biết rồi mà, anh em ngày càng khó tính.” Rồi cô quay sang kéo A Mộc đi và nói:” Chúng ta vào nhà ăn cơm thôi anh A Mộc. Hôm nay ông nội dặn nhà bếp nấu nhiều món ăn ngon lắm.”

“ Cô My cứ để tôi tự nhiên, không cần khoá chặt tay kéo tôi đi như vậy đâu.”

Nga My cười hí hí, vẫn khoá chặt tay A Mộc quyết không buông.

Lưu Sở đứng phía sau, nhìn hai người lắc đầu, thở dài, nói:” Con nhỏ này! Thiệt hết nói nổi nó mà.”

Buổi trưa, cơm nước đã dọn sẵn, cả nhà chỉ đợi ông Thiên đi công tác về rồi dùng bữa. Bỗng điện thoại của Tuấn Phong đổ chuông, không biết ai gọi nhưng trông cậu có vẻ gấp gáp lắm.

“ Mẹ và mọi người ở nhà cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi con. Công ty có chút công việc gấp con phải đến đó xử lý ngay.”

Yến Lương đứng dậy, chuẩn bị mũ áo cho chồng, lo lắng hỏi:” Anh đi có lâu không? Hay em lấy cơm anh ăn tạm cho đỡ đói.”

Tuấn Phong nhìn vợ trìu mến, nói:

“ Thôi không sao, đợi lát nữa giải quyết xong công việc anh nhờ cậu trợ lý mua gì ăn tạm cũng được. Khách hàng lần này là người nước ngoài, anh không thể có bất kỳ sơ xuất nào được. Em ở nhà ăn cơm cùng bố mẹ trước đi nha. Tối anh về sớm chở em ra ngoài ăn tối cùng gia đình.”

Phương Anh nghe xong những lời ngọt như đường mật mà anh trai dành cho chị dâu, lập tức bĩu môi rồi quay mặt đi.

Bà Xuân cũng vậy, thái độ không tỏ rõ vẻ bất mãn, song ánh mắt và cả nét mặt đã nói nên tất cả. Sự đố kỵ của bà đối với cô con dâu nhà quê này, xem ra ngày càng lớn.

Đợi Tuấn Phong đi khỏi nhà, khi Yến Lương vừa quay lại thì đã bị nhỏ Phương Anh nắm tóc, dí đầu xuống, hai mắt trợn trừng, nghiến răng đay nghiến:

“ Này thì anh anh em em, tao nghe ngứa gan lắm biết chưa? Nếu không phải vì mày xúi anh trai tao ra ở riêng, thì mẹ tao đâu có buồn đến mức không ăn không ngủ hả đồ nhà quê.”

Yến Lương bấu chặt tay Phương Anh cố gỡ ra, cô nhăn nhó, nói như cầu xin:

“ Buông tay ra trước đã cô chủ, có gì từ từ nói. Quả thực tôi không xúi anh trai cô ra ở riêng thật mà, nếu tôi muốn làm chuyện đó thì chúng tôi ra ở riêng lâu rồi, đâu sống ở đây đến ngày hôm nay. Tôi xin cô, buông tóc tôi ra đi.”

Phương Anh trừng mắt, càng tỏ ra tức giận. Nghiến răng ken két, nói:

“ Đấy, mẹ thấy chưa. Con đã nói mụ nhà quê này không hề đơn giản như vẻ ngoài của cô ta rồi cơ mà. Chính mày dụ dỗ anh trai tao, đừng có mà cãi.”

Mỗi câu nói, một cú tát như trời giáng vào khuôn mặt đẫm lệ của Yến Lương. Cô đau đớn quằn quại, cả tinh thần lẫn thể xác. Song vẫn gượng dậy cố ra sức thanh minh:

“ Không phải vậy mà cô chủ, bà chủ. Nhiều lần anh Tuấn Phong muốn chúng con chuyển ra ngoài sống riêng, nhưng con đã khuyên anh ở lại. Không tin mẹ hỏi anh ấy mà xem.”

“ Mẹ, đừng nghe lời cô ta. Mẹ mà hỏi anh trai con thì kiểu gì anh ấy cũng bênh chị ta đấy mẹ à.”

Bà Xuân đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Yến Lương, liếc nhìn cô bằng tâm trạng chán ghét. Hừ lạnh một tiếng, nhếch mép cười. Bà ta không nói gì, mà nhấc một bên chân lên cao sau đó đạp thẳng vào mu bàn tay của Yến Lương đang chống dưới sàn nhà, day đi day lại khiến mu bàn tay của Yến Lương muốn chảy máu do gót giày của bà ta gây ra. Yến Lương khi ấy đau đớn đến tột cùng, chỉ biết cắn răng chịu chặn. Bởi cô biết, mỗi khi mình bị mẹ chồng và em chồng hành hạ, càng lên tiếng càng khiến họ nổi đoá.

“ Thuốc tôi sắc xong rồi thưa bà chủ.”

Đúng lúc ấy, một người giúp việc bưng khay thuốc trên tay bước vào, thưa. Mới khiến bà Xuân dừng lại mọi hành động. Bà ta nhấc giày ra khỏi tay của Yến Lương, cười hừ rồi ra lệnh:

“ Thuốc sắc xong rồi thì giúp cô ta uống đi. Tôi không muốn dòng máu nhà tôi pha lẫn với dòng mâu của đứa nhà quê đê hèn này.”

Yến Lương rụt tay lại, tay còn lại ôm bàn tay đầy thương tích vào lòng, nhìn bà Xuân bằng ánh mắt sợ hãi, hỏi:

“ Mẹ, đấy…đấy… là thuốc gì?”

Bà Xuân phì cười, nhìn Yến Lương rõng rạc nói:

“ Là thuốc tránh thai, hay cô tưởng tôi cho cô dùng thuốc bổ?”

“ Không, con không muốn uống, con muốn sinh con cho Tuấn Phong.”

“ Cô xứng ư? Cô xứng với con trai tôi à mà muốn sinh con cho nhà họ Lý chúng tôi? Thật nực cười.”

“ Mẹ nói nhiều với cô ta làm gì chỉ tổ phí lời. Làm nhanh đi kẻo bố về thì phiền phức.”

Vừa nói dứt câu, Phương Anh lao đến, một lần nữa vật Yến Lương nằm ngửa dưới sàn nhà. Vốn dĩ cơ thể gầy gò của cô không đủ sức gồng mình dậy, nay càng mệt mỏi đuối sức do bị thiếu dinh dưỡng và mất ngủ lâu ngày.

“ Còn không mau bưng thuốc qua đây giúp tôi một tay. Đứng chơ mắt ếch ra nhìn à.” Lý Phương Anh nhìn cô giúp việc giận dữ ra lệnh.

Cô giúp việc luống cuống đáp:” À dạ, vâng vâng, thuốc đây thuốc đây.”

Bà Xuân cũng bước đến, thấy người giúp việc lóng ngóng chân tay hậu đậu, bà lập tức kéo cô ấy ra, tự tay bưng bát thuốc nhìn chằm chằm vào nó, rồi lại nhìn Yến Lương, khoé môi hiện ra một nụ cười tàn ác:

“ Cô muốn sinh con cho con trai tôi à? Nằm mơ đi, tôi còn sống ngày nào sẽ không để chuyện đó xảy ra ngày đó. Ngoan ngoãn uống hết bát thuốc này đi, nếu không muốn cơ thể chịu thêm đau đớn.”

Bên kia, bà giúp việc loay hoay bấm điện thoại gọi báo cho cậu chủ, nhưng dù bà đã gọi rất nhiều cuộc nhưng Tuấn Phong đều không nghe máy. Bà giúp việc gọi thêm lần nữa, miệng lẩm bẩm:” Cậu chủ à, cậu đang ở đâu? Mau mau nghe điện thoại đi cậu ơi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.