Quỷ Hồn

Chương 2: Quẻ Bói



Hai mẹ con bà Xuân rời khỏi bệnh viện, họ không về nhà mà lái xe chạy ra phía vùng ngoại ô cách khá xa trung tâm thành phố.

Đến nơi, Lý Phương Anh bước xuống khỏi xe một cách điệu đà mà không cần đợi mẹ mình mở cửa cho, đúng dáng vẻ của một cô tiểu thư con nhà giàu, sải những bước chân sành điệu.

Bà Xuân lo lắng lên tiếng nhắc:

– Phương Anh, mắt còn bị đau đi chậm thôi con. Hơn nữa ở đây đâu phải sàn catwalk, con ra vẻ làm gì?

Lý Phương Anh khững chân quay quắt người lại nhìn mẹ mình bực dọc nói:

-Mẹ à, con gái mẹ hết đau mắt rồi!

Bà Xuân mở trừng mắt nhìn con gái, toan cất tiếng dặn dò con gái thì trên hiên bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

-Đã lâu rồi không gặp, hôm nay bà đến đây đột xuất có chuyện gì quan trọng chăng?

Bà Xuân nhanh chân rảo bước về phía ngôi nhà ngói ba gian xập xệ, mỉm cười nhìn người đàn bà, trả lời:

-Vâng, hôm nay tôi đến đây cùng con gái, phiền bà đồng xem giúp cháu một quẻ.

Bà đồng quay người đi vào nhà, buông câu nói: “ Vào nhà đi!”

Lý Phương Anh lần đầu tiên đến đây, nhìn những lá bùa được bà đồng treo dán kín trong nhà khiến cô có cảm giác hơi sờ sợ. Bà đồng thấy cô gái trẻ mải nhìn ngắm những thứ được mình bày biện trong nhà một cách lạ lẫm, bèn mỉm cười rồi nói:

– Mời chị và cô đây uống trà!

Bà Xuân gọi con gái:” Phương Anh, lại đây ngồi đi con.”

Lý Phương Anh gật đầu, chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ đối diện với bà đồng thắc mắc hỏi:

-Nhà bà sao treo nhiều giấy vậy ạ? Nó là gì thế?

Bà Xuân thúc khuỷu tay vào mạng sườn con gái, ngầm ra hiệu đừng ăn nói tuỳ tiện. Song chỉ thấy bà đồng bật cười thành tiếng, ánh mắt đảo khắp gian nhà rồi trả lời:

-Đó không phải giấy thường, mà chính mà những lá bùa tự tay tôi vẽ hoạ.

Lý Phương Anh ngạc nhiên hỏi:

-Ồ! Vậy sao bà phải dán chúng nhiều như vậy? Nói thật nhìn nó hơi rờn rợn và rối mắt.

Bà Xuân lên tiếng nhắc nhở con gái:

-Phương Anh, đừng nói nữa con. Bà đồng dán bùa nhiều vậy chắc có lý do khó nói. Chúng ta đến đây nhờ bà gieo quẻ, con đừng bận tâm đến những việc không liên quan đến mình.

Lý Phương Anh nhìn mẹ, bĩu môi đáp:

-Vâng..vâng. Vậy con không hỏi không thắc mắc nữa là ok chứ gì?

Bà đồng gật gù rồi hỏi:

-Hai người muốn tôi xem gì? Về tài vận, công việc làm ăn hay xem bát tự?

Bà Xuân trả lời:” Dạ xem bát tự. Không giấu gì bà, cách đây mấy năm về trước, con gái tôi có được hiến tặng giác mạc của một cô gái bị chết do tai nạn giao thông. Dạo gần đây con bé hay gặp ác mộng, cô gái đó hay đến tìm con gái tôi trong giấc mơ để đòi lại giác mạc. Điều tôi đáng lo ngại nhất chính là con bé cảm thấy bị đau mắt đột xuất, chúng tôi vừa đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ lại không phát hiện ra bệnh lý.”

Bà đồng nghe xong tung đồng xu vào đĩa xin quẻ âm dương. Nét mặt bà đồng có chút biến sắc ngay sau khi nhìn vào quẻ mình mới vừa gieo. Bà ấy ngước lên nhìn Lý Phương Anh và hỏi:

-Cô còn đau mắt chứ?
-Bây giờ hả?
-Ừ!
-Không, mắt cháu thấy ổn. Chỉ là khi nãy tự dưng bị nhói đau mà thôi.

Bà đồng đặt đĩa đồng xu xuống trước mặt hai mẹ con bà Xuân, nhìn họ và nói:

– Quẻ bói cho thấy con gái bà sắp gặp một kiếp nạn hoạ sát thân. Tôi khuyên trong vài tháng tới không nên đi xa, hoặc lại gần những nơi hoang vu vắng vẻ.

Bà đồng nói chưa hết câu, Lý Phương Anh đột nhiên nổi điên, nhổm dậy lật hất tung chiếc bàn gỗ cũ kỹ trước mặt bà đồng, hai mắt trợn ngược trắng dã chỉ tay vào mặt bà ấy quát mắng:

-Bà nói cái gì? Bà đang cố ý nguyền rủa tôi có đúng không? Từ ngày xửa ngày xưa đã có câu ca dao: “Hòn đất mà biết nói năng! Thì thầy địa lý hàm răng chẳng còn”. Tôi không tin, tôi không tin!

Cả bà đồng và bà Xuân đều sửng sốt kinh hãi trước thái độ hung dữ bất ngờ của Phương Anh. Bà Xuân vội đứng dậy, kéo con gái lùi ra sau rồi vỗ vào người con gái khuyên nhủ:

-Con ơi, có chuyện gì từ từ ngồi xuống chúng ta nói chuyện. Sao con lại kích động quá đáng như vậy chứ?

Phương Anh hất cánh tay của mẹ ra khỏi người mình, nhìn chằm chằm bà đồng, cười ha hả rồi buông lời hăm doạ:

-Con kia, muốn sống đừng xen vào chuyện của người khác, bà còn dám lo chuyện bao đồng tôi sẽ quay lại vặn cổ bà chết tươi.

Bà Xuân nhìn con gái trong tâm trạng bấn loạn, ngạc nhiên quá đỗi khi thấy con gái mình hoàn toàn khác với vẻ thường ngày, từng cử chỉ, cách ăn nói hay đi đứng, tất cả đều không phải.

Bà đồng không tức giận trước thái độ bốc đồng của Lý Phương Anh, mà điềm tĩnh trả lời:

– Nếu cô đã theo họ đến đây thì tôi có đôi lời khuyên cô, hãy buông bỏ mọi chuyện, đừng tạo thêm nghiệp kẻo không còn cơ hội đi đầu thai.

Lời bà đồng vừa dứt, một điệu cười lạnh gáy vang lên khiến cả bà đồng và bà Xuân nổi hết da gà, lông tóc dựng đứng. Ngay sau đó, cổ họng bà đồng bị nghẹt cứng như có ai đang bóp, bên kia Lý Phương Anh vẫn đứng nhìn bà đồng cười ngất ngây điên dại. Bà Xuân sợ hãi toan lao đến đánh thức bà đồng thức tỉnh, thế nhưng vừa định lao vào đã bị Phương Anh đẩy lùi ra xa, làm bà Xuân lảo đảo xém chút ngã xuống đất.Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hơi thở đứt quãng yếu dần sự sống mong manh gần như sắp cạn, thì thình lình bà đồng móc chuỗi vòng hạt từ trong túi ra đập liên tiếp vào cổ mình sắc mặt bà ấy mới bớt tím tái. Vài giây sau, bà đồng ngồi phịch xuống nền nhà, đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, miệng thở hổn hển, xem như bà ấy vừa thoát khỏi kiếp nạn vong mạng.

Lý Phương Anh đột ngột thôi không cười nữa, cả cơ thể cô ta thình lình khựng lại, đôi mắt dần xuất hiện tròng đen rồi từ từ nhíu vào nhau như người buồn ngủ, trong tích tắc đổ gục xuống đất.

Bà đồng không dám chậm trễ, mặc dù cơ thể còn đang mệt mỏi nhưng khi thấy Lý Phương Anh bất tỉnh ngay trước mắt cũng không thể làm ngơ. Bà đồng nhoài người đến, vẽ chữ bùa vào lòng bàn tay sau đó ấp lên trán Lý Phương Anh, miệng lầm rầm câu chú một lúc rồi ngừng.

Bà đồng thu tay lại, thở hắt ra một hơi rồi nói:

– Đỡ cô ấy về đi, từ mai hai người không cần quay lại đây tìm tôi nữa đâu.

Bà Xuân đứng chôn chân kinh ngạc từ khi nãy mà không dám hỏi han gì, giờ mới lắp bắp lo lắng hỏi:

– Sao…sao..thế..ạ..?”

Bà đồng buồn bã, nói:

– Bởi vì số của tôi đã tận, tôi không thể giúp hai người thêm được nữa. Hãy quay về và nhớ lời tôi khuyên, nếu con gái bà không may bị con quỷ kia đeo bám tiếp thì hãy tìm một thầy trừ tà giỏi mới mong giữ được mạng.

Nghe bà đồng nói xong toàn thân bà Xuân run cầm cập, song vẫn cố gắng hỏi bà đồng:

– Bà nói vậy có nghĩa con gái tôi đang có vong đeo bám phải không?

Bà đồng quay mặt đi, tay bấm chuỗi hạt thở dài nói:

– Không phải vong ma thường đâu, cô ta là quỷ, là một con quỷ chết oan nên mang nhiều oán khí. Chỉ cần cô ta thoát ra khỏi phong ấn thì đừng nói con gái bà, mà những kẻ đã hại chết cô ấy đều gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nói đến đây miệng bà đồng phun ra ngụm máu đỏ sẫm, nhìn vào bãi máu mình vừa phun ra, bà đồng cười nhạt và nói:

“ Xem ra đã đến lúc tôi phải trả nghiệp do mình gây ra rồi.” Nói xong bà đồng nhắm nghiền mắt,lầm bầm trong miệng:” Sư phụ, năm xưa thầy dạy con theo nghề thì không được làm chuyện ác, trái với lương tâm. Nhưng vì ham vinh hoa phú quý nên con đã đi trái với lương tâm và lời sư phụ dặn. Nay nghiệp của con đã đến, chỉ mong khi gặp lại sư phụ dưới suối vàng, thầy vẫn dang rộng đôi tay chấp nhận con.”

Nghĩ đến đây, bà đồng không nói gì thêm, chỉ giơ tay xua xua đuổi hai mẹ con bà Xuân như đuổi tà, ngầm ra hiệu bảo” về đi”, mà không ngoái lại nhìn hai người bọn họ thêm một cái.

Đêm hôm đó, bà đồng đang nằm ngủ trên giường, bỗng một cơn gió lạnh ngắt thổi tạt vào làm hai cánh cửa sổ bung chốt, va đập vào tường kêu rầm rầm. Bà đồng mở bừng mắt, nhìn trân trân lên mái nhà đột nhiên hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, tựa như bà ta đang nhìn thấy thứ gì đó ghê sợ đang xuất hiện trước mặt mình. Trong nháy mắt, khi đồng chưa kịp kêu lên tiếng nào, thì bà đồng bị ngoặt sang một bên, xương cổ kêu rắc rắc, máu bắt đầu chảy ra từ các tứ chi trên khuôn mặt, lưỡi thè dài, mặt tím tái, chết ngay tức khắc. Ngày hôm sau đám con cháu mới phát hiện ra xác đồng đã chết nguội lạnh từ bao giờ, cơ thể cứng đơ, hai chân suôn đuột, các ngón tay khòng khoèo đang trong tư thế cào xuống chiếu. May thay, trước khi kiếp nạn ập đến bà đồng dặn đám con cháu dù bà ta có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, chết ra làm sao thì phải đem thi thể bà ấy đi thiêu, tro cốt rải xuống sông, biển, tuyệt đối không được báo công an và con cháu trong nhà không ai được khóc. Chẳng một ai biết rõ nguyên nhân bà đồng chết, ngoại trừ bản thân bà ấy ra.
——

Ba ngày sau, ở một quán bar trong thành phố. Tiếng nhạc xập xình kèm theo vũ điệu nhảy múa nảy lửa hòa quyện vào nhau tạo ra bầu không gian náo nhiệt.

A Mộc, một chàng trai từ tỉnh lẻ lên thành phố, khi lần đầu đặt chân vào đây có chút cảm giác khó chịu với những nơi ồn ào như thế này. Cậu kéo Hoàng Lưu Sở ra khỏi đám đông rồi bảo:

– Tôi không quen đến những nơi này, cậu cũng biết nó không thuộc về tôi rồi mà.

Hoàng Lưu Sở mỉm cười, vỗ tay lên vai cậu và bảo:

– Thôi nào anh bạn, khó khăn lắm sếp tôi mới hạ quyết định mời anh xuống núi. Trong vụ án lần này hung thủ rất có thể sẽ xuất hiện ở đây!

A Mộc nhún vai, nghiêm nét mặt hỏi Hoàng Lưu Sở:

– Anh nói gì cơ, thì ra anh đưa tôi đến đây tìm dấu vết hung thủ?

Hoàng Lưu Sở nhún vai, nói:

– Tại sao không? Chúng ta nên vào trong thôi anh bạn.

Nói xong, Hoàng Lưu Sở quay đi vào trong. Ở những nơi sa hoa trong thành phố A Mộc cảm thấy mình trở nên đơn độc, nếu không phải vì sư phụ giao cho cậu trọng trách này, thì chắc hẳn cậu sẽ không bao giờ đặt chân đến những nơi ăn chơi nhảy múa này.

Hoàng Lưu Sở ngoảnh lại nhìn A Mộc hối thúc:” Vào trong thôi anh bạn!”

A Mộc, một chàng trai người dân tộc thiểu số sinh sống ở một tỉnh nằm giáp vùng ven Việt – Trung. A Mộc năm nay hai mươi sáu tuổi, cậu mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên được một vị thầy pháp nhận nuôi và thu nhận cậu làm đệ tử. Với tính cách hiền lành chịu khó chăm chỉ từ bé của cậu nên rất được sư phụ thương yếu và bảo vệ. Năm cậu mười tuổi bắt đầu theo chân sư phụ lên núi tu luyện đạo hạnh, rất hiếm khi được theo sư phụ hạ sơn. Có lẽ cậu đã quen sống bên cạnh núi rừng yên tĩnh cùng cỏ cây, nên sau khi xuống núi có đôi chút bỡ ngỡ.

Khác với A Mộc, Hoàng Lưu Sở lại sinh ra trong một gia đình giàu có, có cha mẹ làm thương nhân nổi tiếng trong thành phố, ông nội làm quan chức đã về hưu. Vì chịu sức ảnh hưởng của ông nội từ bé nên con đường tương lai của cậu dường như đã được gia đình sắp đặt và vạch ra sẵn, và để trở thành một cảnh sát hình sự cậu đã không ngừng nỗ lực.

– A Mộc, cậu cảm nhận con người của tôi trông có giống một cảnh sát hình sự không?

A Mộc ngước lên nhìn sau câu nói của Hoàng Lưu Sở, cậu nhìn Lưu Sở say đắm một lúc rồi lắc đầu:

– Không giống.

Lưu Sở cười phá lên sau câu trả lời quả quyết của A Mộc. Tay đẩy cho A Mộc ly rượu vang và nói:

– Cậu uống đi.

A Mộc lắc đầu:

– Tôi không uống rượu.
– Thôi nào, cậu có cần nghiêm túc vậy không? Trong giờ làm tôi là một cảnh sát, nhưng khi cởi quân phục ra tôi và cậu có khác gì nhau đâu.
A Mộc cười, nói với Lưu Sở
– Khác chứ, cậu học đạo còn tôi thì có. Người học đạo hạnh như tôi một khi đã hứa trước các chư vị sư tổ thì phải sống đúng với lời hứa.
Hoàng Lưu Sở hiểu ra lý do A Mộc từ chối uống nên cậu cũng không làm khó, gật gù uống cạn ly rượu rồi bảo:
– Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Vậy ly rượu này để tôi uống thay cậu.
Nói xong, Lưu Sở nâng ly rượu rồi nhấp một ngụm, xong đặt xuống bàn và hỏi:
– Cậu có biết vì sao trước khi uống rượu vang phải lắc và nhấp từng ngụm không?
A Mộc lắc đầu. Lưu Sở tự trả lời:
– Bởi vì phần lớn hương vị hấp dẫn của rượu vang là do khứu giác cảm nhận. Nếu bạn nghĩ rằng hương thơm của rượu vang không quan trọng, hãy thử bịt mũi và nhấp một ngụm rượu. Lúc này, mùi hương trái cây trong rượu sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó cậu sẽ cảm nhận được các vị chua, đắng, ngọt rất rõ nét. Còn tôi, nhâm những lúc ngồi một mình nhâm ly rượu vang là để suy ngẫm.

Vừa nói xong, bụng của Lưu Sở truyền đến cơn đau dữ dội. Anh nhăn mặt nhìn A Mộc, rên rỉ nói:

– A Mộc, cậu ngồi yên ở đây đừng chạy lung tung kẻo lạc, tôi đi vào nhà vệ sinh một chút rồi quay lại liền.

A Mộc gật đầu.

Lưu Sở đứng dậy định chạy vào nhà vệ sinh giải quyết cho nhẹ bụng, nhưng khi vừa đứng dậy cậu vô tình va chạm vào một cô gái. Kể từ giây phút đó, họ bốn mắt nhìn đắm đuối, tim cô gái đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi nồng ngực.

Cô gái tự hỏi trong đầu:” Tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy khi trông thấy anh ta?”

Bầu không gian như đứng im trong mắt hai người bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.