Quỷ Hồn

Chương 3: A Mộc Trừ Tà



Hai người đang nhìn nhau đắm đuối thì lúc này một cô gái ăn mặc rất sành điệu uyển chuyển bước đến xen vào. Cô ta vỗ vào vai cô bạn và hỏi:

– Thu Hoài, cậu không sao chứ?

Cô gái giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, lùi lại vài bước mắt chớp chớp nhìn cô bạn và trả lời:

– Mình không sao!

– Có thật không sao chứ? Đừng nói với mình cậu đã trúng tiếng sét ái tình với ông chú già này nhé.

Vừa nói, miệng cô gái vừa nhai kẹo singum thổi nổ đét đét, trông đúng chất dân chơi thứ thiệt.

Cô bạn xua tay khẳng định:” Ờ, mình nói không sao thật mà!”

Cô bạn nhún vai, liếc Lưu Sở một cái bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi bĩu môi nói:

– Không sao thì tốt, chúng ta lại đằng kia ngồi thôi.”

Họ vừa dắt nhau đi, Hoàng Lưu Sở nhăn mặt nói với theo:

– Này này khoan đi đã, đứng lại nói chuyện cho rõ ràng xem nào! Ai là ông chú già thế hả? Mấy cái đứa này ăn với chả nói chả ra làm sao! Tôi mới hơn ba mươi một chút thôi mà. Thiệt tình..!!!”

A Mộc phá lên cười, trông sắc mặt của Lưu Sở đến là tội. Thấy Lưu Sở cau có khó chịu, một lúc sau cậu thôi không cười nữa. Đứng dậy vỗ vai nói với Lưu Sở:

– Anh không đi vệ sinh nữa sao? Tôi thấy hai đứa trẻ đó nói đúng mà. Ở tầm tuổi anh so với lứa tuổi trong này thì họ gọi anh bằng chú, xưng cháu..có gì sai?”

Lưu Sở nhăn nhó, tay ôm bụng, cảnh báo:

– Lát về nhà tôi tính sổ với cậu sau. Cậu xem, từ đầu đến chân tôi khoác lên người toàn đồ hàng hiệu, bọn trẻ bây giờ chúng nó không biết phân biệt thật giả.”

A Mộc cười nói:
– Thôi thôi tôi biết rồi, anh muốn giải quyết nỗi buồn thì cứ đi đi, tôi ngồi đây đợi.”

Lưu Sở chỉ ngón tay lắc lắc cười khổ rồi ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Trong lúc Lưu Sở không có mặt thì phía bên ngoài sàn nhảy xảy ra chuyện. Một cô gái bỗng dưng ngã xuống đất nằm giãy giụa mãi không ngừng trước sự chứng kiến của đám đông. Họ thấy cô gái mắt trợn ngược, mặt dần chuyển sang tím tái, miệng há hốc lè lưỡi tay ôm cổ tựa như đang cố gỡ vật gì đó dính chặt ở yết hầu.

Cô bạn thân sợ hãi ngồi xuống bên cạnh lay lay vào bạn mình và lo lắng hỏi:

– Thu Hoài..Thu Hoài, cậu làm sao thế này?

Thì ra cô gái vừa nãy tên Thu Hoài, còn cô bạn đi chung có tên Bảo Trâm. Không thấy cô bạn trả lời, chỉ thấy cô ấy chìa một cánh tay ra trước mặt, muốn nói gì đó mà cổ họng bị nghẹn cứng.

– Có ai không làm ơn gọi xe cấp cứu dùm tôi. : tiếng cô bạn Bảo Trâm hét lên nhưng không làm sao ât đi được tiếng nhạc.

Đám đông la hét lẫn trong tiếng nhạc xập xình, kẻ cười người sợ, có người không giúp còn rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh rồi đăng facebook ngay cho nóng.

A Mộc cảm thấy bất an, âm khí nơi đây thật nặng nề. Cậu đứng phắt dậy, kéo một chàng trai đang vội vã chạy về phía đám đông lại và hỏi:

-Đằng kia có chuyện gì vậy cậu?
Chàng trai trả lời:
-Tôi cũng không rõ, nghe đâu có người bị động kinh thì phải.
Nói xong anh ta chạy theo đám đông đi xem, để mặc A Mộc đứng tần ngần phía sau.

A Mộc suy nghĩ trong giây lát rồi chạy theo cậu ta sang bên ấy, khó khăn lắm cậu mới len lỏi được vào bên trong, khi trông thấy cô gái nằm dưới đất đang dần mất đi ý thức, hai mắt trợn trắng ởn, cậu xua tay hét thật lớn:

-Làm ơn tránh ra, tắt nhạc đi. Liên quan đến mạng sống mà còn đứng vây quanh quay phim chụp hình sao?

Tiếng hét của cậu dần át đi tiếng nhạc và tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, bởi họ thấy A Mộc rút con dao trong túi ra ngồi xuống bên cạnh nạn nhân.

Mọi người nín thở trong giây lát, ồ lên tiếng tim người nào người nấy tim đập thình thịch tựa như muốn rớt ra khỏi nồng ngực. Đám đông tự động giãn ra xa, tiếng ngạc tắt ngấm.

-Anh định làm gì bạn tôi?
A Mộc không còn nhiều thời gian giải thích, chỉ liếc cô gái một cái và bảo:
-Tôi muốn cứu bạn cô, xin tránh ra.
Cô gái nắm chặt tay A Mộc, lo sợ hỏi:
-Bằng cách gì? Tôi muốn đưa bạn mình đến bệnh viện.
A Mộc hất cánh tay yếu ớt của cô gái ra khỏi người mình rồi nói
-Tôi e sẽ không kịp đâu, cô xem, lòng tử trong mắt bạn cô giãn ra gần hết rồi, sư phụ tôi bảo những người bị ma nhập mà trong mắt không xuất hiện lòng đen thì đa số ba phần hồn phách đã bị quỷ bắt đi.

Cô gái xưa nay không tin vào những chuyện thần thánh ma quỷ khi nghe A Mộc nói xong tỏ vẻ chén ghét. Hơn nữa, thời đại nào rồi con ma với quỷ và sư với phụ? Nghĩ đến đây cô gái trừng mắt giọng kiên định nói:

-Anh cất ngay dao đi trước khi công an ập đến bắt anh vì tội ngộ sát.

A Mộc ngước nhìn xung quanh, trăm cặp mắt tò mò nhìn vào cậu chằm chằm, trên tay họ còn cả trăm chiếc điện thoại công nghệ đang quay chụp. Cậu nhận thức được phiền phức nên đành cất dao đi. Sực nhớ ra phải cứu người, cậu khom xuống, móc chai nước trong tay nải ra và hối thúc:

-Vậy cũng được. Trước khi đưa bạn cô đến bệnh viện, thì đỡ bạn cô dậy.

Bảo Trâm thấy anh ta thật kỳ quặc, phong cách ăn mặc có hơi quái gở, song cô lại nghĩ đến bạn mình đang gặp nguy hiểm nên cũng gạt thắc mắc sang một bên và làm theo lời người đàn ông này.

-Mở miệng cô ấy ra?
-Anh định làm gì bạn tôi?
Lần này A Mộc không chút do dự, trả lời:
-Còn làm gì nữa, cứu cô ấy. Nhanh lên cậy miệng cô ấy ra kẻo không kịp bây giờ.

Bảo Trâm mượn người quản lý quán bar cây bút và khi cậy được miệng Thu Hoài ra cô kẹp ngang cây bút vào miệng, tránh để Thu Hoài cắn vào lưỡi.

A Mộc gật gù, nói:
-Con quỷ này tinh lanh đấy, biết tôi sắp đổ giấm vào miệng nó lập tức ngậm chặt, khi nãy còn há hốc miệng lè lưỡi ra kia mà.

Bảo Trâm không hiểu anh ta đang nói gì, lo sợ bạn mình không chịu nổi bèn hối:
-Anh làn nhanh đi, cứu bạn tôi.

A Mộc sai cô ấy đỡ phần đầu của nạn nhân lên cao chút, sau đó đổ từ từ chai nước giấm vào miệng ép nạn nhân uống hết.

Thật kỳ lạ, Thu Hoài vừa uống hết chai nước trên tay A Mộc sắc mặt khá lên trông thấy, ý thức cũng dần dần bình phục trở lại vẻ bình thường. Hai mắt cô mệt mỏi, miệng thở dốc, lời nói bị đứt quãng.

-Mình..mình..còn sống?

Bảo Trâm ôm chầm lấy cô bạn khóc lóc và trả lời:” Trời ạ, cậu còn sống, vẫn còn sống nhăn răng ra đây này!”

Thu Hoài mỉm cười trong vòng tay của cô bạn. Thế nhưng khoảnh khắc vui sướng từ cõi chết trở về bị A Mộc phá tan, cậu nói với hai cô gái:

-Vẫn còn chưa xong đâu, đợi tôi hoạ bùa lên người cô ấy cái đã.
-Là sao cơ, tôi không hiểu.: Bảo Trâm thắc mắc, nhìn A Mộc ngạc nhiên.
A Mộc giải thích gắn gọn rằng:” Vì sau khi hoạ bùa lên trán cô ấy thì vong quỷ mới không nhập được vào thân thể của cô ấy.” Nói xong, A Mộc bắt ấm làm thao tác vẽ vẽ lên trán cho Thu Hoài, ở đây ngoài cậu ra thì không một ai hiểu cậu đang làm gì. Trong mắt họ, chỉ thấy A Mộc tay vẽ vào không trung liên hồi, miệng lẩm bẩm như một gã điên, nhưng thực chất là cậu đang hoạ bùa làm phép và niệm chú.

Thu Hoài tỉnh táo trở lại trong tiếng reo hò của đám đông. A Mộc đứng dậy nói với hai cô gái:

-Nghiệp nhà cô ấy gây ra nặng quá, tổ tiên nào độ cho nổi. Muốn hoá giải mọi chuyện cần tìm rõ nguyên nhân mới mong tháo được nút thắt. Để lâu e rằng bạn cô sẽ bị người âm bắt đi. Mà bùa của tôi chỉ tạm thời giữ bình an cho cô ấy trong một khoảng thời gian nhất định. Muốn hoá giải vẫn là tìm ra chân tướng sự thật.

Cả hai cô bạn nhìn nhau, ngơ ngác chẳng hiểu lời A Mộc nói.

Nói xong A Mộc thở dài quay người rời đi. Thu Hoài vẫn chưa kịp nói câu cảm ơn anh ấy đã thấy A Mộc khuất bóng trong đám đông.

Vừa thoát khỏi đám đông, A Mộc chưa kịp ngồi xuống đã bị Lưu Sở chạy đến nắm tay kéo đi xềnh xệch, miệng liên hồi thúc giục:

-Đi thôi A Mộc!

A Mộc ngạc nhiên hỏi:

-Đi đâu mới được? Khuya rồi tôi muốn quay về nhà nghỉ.

Lưu Sở xua tay, vẫn kéo A Mộc ra cửa vừa đi vừa giải thích qua loa:

-Cậu đi theo tôi, đến nơi sẽ rõ.

A Mộc thấy sắc mặt nghiêm nghị của Lưu Sở cũng không dám hỏi gì nhiều, cậu đành lẽo đẽo theo sau.

Lưu Sở dừng xe trước một căn biệt thự nằm tách rời với khu dân cư đông đúc. Đến nơi, cậu tháo sợi dây an toàn ra và hối A Mộc:

-Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi.

Bên kia, A Mộc mặt mũi tái mét, tim cậu như đang nhảy múa trong nồng ngực lông tóc dựng đứng. Thấy A Mộc vẫn ngồi im bất động, hơi thở có phần gấp gáp, Lưu Sở đập tay vào vai cậu và hỏi:

-Này, cậu bị sao thế?

A Mộc mãi mới khép được miệng, lắp bắp hỏi:

-Tôi..tôi..sợ!

Lưu Sở bật cười, trông bộ dạng hoảng sợ của cậu ta anh đoán đây là lần đầu cậu ấy ngồi xe ô tô. Lưu Sở bước xuống khỏi xe, quay người ngó đầu vào nhìn A Mộc, nói:

-Tôi xin lỗi, tại khi nãy tôi nhận được điện thoại báo án từ đồng nghiệp nên đã lái xe hơi nhanh mà không để ý đến tâm trạng của cậu.

A Mộc nhíu mày, nhìn Lưu Sở hỏi:
-Án Mạng ư? Ở đây?

Lưu Sở gật đầu, hất hàm nhìn vào căn biệt thự đèn được mở sáng choang trả lời:
-Đúng rồi, là căn biệt thự này vừa xảy ra án mạng.

A Mộc lật đật xuống khỏi xe, theo chân Lưu Sở bước vào căn biệt thự. Lúc hai người đi đến cổng đã bị một chiến sĩ công an ngáng lại và bảo:

– Đây là hiện trường xảy ra án mạng, những ai không phận sự xin miễn vào.

Lưu Sở rút tấm thẻ công an viên ra khỏi ví, đưa nó cho anh cảnh sát viên và nói:
– Tôi là Hoàng Lưu Sở, công tác tại bên đơn vị hình sự.

Cảnh sát viên nhìn tấm thẻ của Lưu Sở xong đưa nó cho anh, gật đầu mỉm cười và nói:
– Dạ chào anh, mời anh vào. Còn đây là?

Lưu Sở cười và trả lời:
– À, cậu đây là bạn thân của tôi, thuộc bên pháp y. Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Viên cảnh sát nghe xong không làm khó hai người nữa, cậu tránh sang một bên nhường lối cho hai người vào.

Bên trong ngôi nhà, mùi tử thi bốc ra từ những xác chết đang phân huỷ khiến A Mộc nợm cổ họng, cậu phải quay mặt đi tránh bị nôn mửa.

Hai người bước vào đã thấy nữ pháp y Kim Hiền đang ghi chép, chụp choẹt thu thập bằng chứng, khi Lưu Sở định bước vào thì nữ pháp y lên tiếng ngăn cản:

– Cậu đợi tôi một chút. Mỗi một dấu vết bên trong hiện trường đều có thể là bằng chứng để cảnh sát truy tìm ra hung thủ?

Lưu Sở nhún vai, bịt mũi, tay phe phẩy nhìn cô bạn thân ngưỡng mộ nói:
– Phục cậu thật, dù tiếp xúc với nạn nhân trong hoàn cảnh nào cậu cũng gan dạ, bên cạnh đó còn tỉ mỉ cẩn thận.

Kim Hiền không trả lời. Mãi một lúc sau mới để Lưu Sở vào. Cô ngước lên tình cờ bắt gặp ánh mắt của A Mộc đang chằm chằm quan sát mình, song không một chút ngượng ngùng, lên tiếng hỏi:

– Đây là bạn mới của cậu đấy à?

Lưu Sở đứng lặng thinh, quan sát hiện trường xem có gì bị xáo trộn. Một lúc sau, anh quay lại trả lời:
– Đây là A Mộc, bạn mình.

Kim Hiền gật đầu, vừa chìa cánh tay ra định bắt làm quen, song nhìn lại thấy mình vẫn đeo găng tay nên lại thôi. Cô rụt tay theo phản xạ, cười gượng nói với A mộc:

– Xin lỗi cậu, bệnh nghề nghiệp khó chữa.

A Mộc mỉm cười chào hỏi, đáp:
– Vâng, tôi hiểu mà.

Chào hỏi xong, A Mộc đi xung quanh bao quát khắp căn nhà, còn Kim Hiền và Lưu Sở đang nhìn vào những bằng chứng mà cô vừa thu thập được, bàn tán say đắm. Ngoài ba người họ ra, còn rất nhiều cảnh sát khác cũng có mặt để phục vụ công tác điều tra. A Mộc biết mình không thể đi quá xa bởi vì suy cho cùng cậu là người không có liên quan, cũng không được phép vào đây nếu không nhờ Lưu Sở bảo lãnh. Nghĩ đến đây, để không làm khó cho Lưu Sở, A Mộc đàng ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, chờ đợi Lưu Sở làm xong việc.

Kim Hiền liếc nhìn sang chỗ A Mộc ngồi và hỏi cậu bạn:
– Để cậu ấy ngồi đợi trong môi trường này liệu có quá đáng không Lưu Sở?
Lưu Sở nhìn theo hướng ánh mắt của Kim Hiền, nhún vai trả lời:
– Mình nghĩ cậu ấy sẽ không sao. Trong này ngoài mùi tử thi hôi thối ra thì những thứ còn lại e là cậu ấy cũng đã quen.
Kim Hiền chau mày, hỏi:
– Ồ! Đừng nói với mình cậu ấy chính là người mà sếp cậu mời về?
Lưu Sở nhún vai, bật cười, nói:
– Cậu đoán đúng đấy. Ban đầu khi mới tiếp xúc với cậu ấy mình cảm nhận đó là con người trầm tính, lạnh lùng, ít nói, khó hòa nhập. Nhưng sau khi tiếp xúc những suy nghĩ ấy bỗng chốc tan biến.

Kim Hiền gật gù, thôi không quan sát nhất cử nhất động của A Mộc nữa, chỉ tay vào quyển sổ ghi chép bàn luận với Lưu Sở về vụ án.

– Lưu Sở, vụ án này có vẻ căng thẳng đấy, tổng cộng có ba nạn nhân bị hung thủ sát hại dã man. Bước đầu danh tính nạn nhân lớn tuổi nhất được xác định là chủ nhà, ông ấy vừa mới lên chức viện trưởng của bệnh viện lớn trong thành phố được hơn ba tháng. Hai nạn nhân còn lại, một người là con trai ông ấy và người còn lại là cô con dâu. Nạn nhân sống sót duy nhất chính là cô cháu gái, năm nay vừa tròn mười hai tuổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.