Quỷ Hồn

Chương 22: Hiện Trường Vụ Án Mạng Số 5



Hai ngày sau, Kim Hiền vừa chuẩn bị xong đồ đạc, chuẩn bị ra xe chạy lên công an thành phố để gửi tài liệu giám định, thì Lưu Sở gọi điện đến:

“ Cậu đến đây nhanh đi, có người dân vừa mới báo án.”

Kim Hiền ngạc nhiên hỏi:

“ Ở đâu vậy? Gửi định vị qua zalo dùm mình.”

“ Ừ, cảnh sát chúng tôi chỉ đợi pháp y các cậu và bên điều tra hiện trường đến nữa thôi đấy.”

Lưu Sở cúp máy, đứng đợi bên pháp y và điều tra hiện trường đến làm việc. Trong lúc chờ đợi anh ra lệnh cho cấp dưới:

“ Bảo vệ hiện trường, mở rộng rào chắn.”

Cảnh tượng này là một sự đả kích rất lớn đối với Lưu Sở. Lần đầu tiên trong nghề cậu đối mặt với nạn nhân chính là người quen của mình. Và hơn thế nữa ông lại chính là cấp trên của mình.

Lưu Sở quay mặt đi, cố kiềm chế cảm xúc để không chảy nước mắt. Cậu thầm nghĩ:” Tại sao mọi chuyện thành ra như vậy? Mình mới đến nhà gặp sếp tầm ba ngày trước thôi mà?” Anh ngẩng lên trời, buông tiếng thở dài.

Nhớ năm đó, khi vừa tốt nghiệp xong cậu chân ướt chân ráo được điều về đội trinh sát, lúc ấy sếp đang giữ chức Đại đội trưởng. Cũng chính ông là người dìu dắt cậu trở thành một trinh sát thực thụ, dày dạn kinh nghiệm trong nghề.

“ Thi thể vẫn ở nguyên tại hiện trường chứ?” Câu hỏi của Kim Hiền phía sau lưng vang lên, phá tan cảm cung bậc cảm xúc của Lưu Sở.

Anh quay lại, trả lời:

“ Pháp y các cậu chưa đến, ai dám động vào thi thể?”

“ Bên điều tra hiện trường thì sao?”

“ Cũng chưa.”

Kim Hiền liếc nhìn Lưu Sở, cô thấy anh hôm nay trông rất lạ, mấy lần toan mở miệng hỏi song lại thôi. Chỉ lảm lảm trong miệng một mình:” Cái cậu này hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Thường ngày nói nhiều lắm cơ mà, hôm nay cạy miệng mới nói.”

Kim Hiền nhìn theo hướng Lưu Sở chỉ? Bên bãi ngô cách đó không xa có một người đang thi thể đang nằm trên mặt đất, xung quanh toàn ruồi nhặng bay vo, ve, đằng xa vọng lại tiếng bàn tán.

Cô khựng lại vài giây bên cạnh thi thể. Giờ đã hiểu vì sao thái độ của Lưu Sở có phần khác lạ. Kim Hiền quay lại, thấy Lưu Sở đứng suy tư trong bộ quân phục cảnh sát, một bên mũi giày cắm xuống đất cộc cộc, hai tay thọc vào túi, mặt buồn bã cô bèn lên tiếng hỏi:

“ Cậu ổn chứ? Hay cậu về nhà nghỉ ngơi sớm, mọi chuyện ở đây cứ giao lại cho người khác. Làm gì thì làm, tinh thần phấn chấn mới có hiệu quả.”

Lưu Sở khựng chân, chậm rãi bước đến nhìn người sếp và cũng là người đồng chí đồng đội của mình nằm dưới đất thân xác lạnh ngắt, trong lòng lại dấy lên nỗi thương cảm. Anh nói:” Mình không sao, cảm xúc nhất thời mà thôi!”

Kim Hiền ngồi xuống, ngoắc cậu trợ lý của mình tới chụp vài tấm hình và ghi chép lại những thứ cần thiết, vừa làm vừa nói với Lưu Sở:

“ Không sao thì tốt, làm nghề này cậu cũng hiểu mà.”

Lưu Sở buông một từ gọn lỏn:” Ừ!”

Qua kiểm tra ban đầu. Kim Hiền không phát hiện thấy vết tích của xô xát vật lộn, xung quanh thi thể cũng không tìm thấy công cụ gây án. Thi thể nằm sâu trong bãi ngô, và đang có hiện tượng bị phân huỷ.

“ Theo cậu, nguyên nhân dẫn đến cái chết của chú ấy là gì?” Lưu Sở trầm giọng hỏi:

Kim Hiền:” Vẫn chưa thể biết chính xác, bước đầu kiểm tra bên ngoài chưa phát hiện ra điểm bất thường gì. Xem ra, vẫn phải vận chuyển xác về phòng giải phẫu.”

Lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, khiến Kim Hiền khựng tay trong giây lát. Rất nhanh sau đó, cô thở dài lắc đầu rồi làm tiếp phần công việc của mình.

“ Xin lỗi, chúng tôi đến muộn do trên đường kẹt xe vì vụ tai nạn.”

Kim Hiền gắt gỏng nói bâng quơ:

“ Lần sau các cậu nên hợp tác với người chuyên nghiệp một chút, đừng để vì một cá nhân mà ảnh hưởng đến cả quá trình điều tra.”

Cứ tưởng cảnh sát viên điều tra hiện trường mới đến sẽ cảm thấy khó chịu vì lời nói của nữ pháp y. Nhưng không, anh nhìn cô một lượt, cất tiếng chào:

“ Lâu ngày không gặp, em vẫn khoẻ chứ?”

Kim Hiền lặng thinh không đáp. Cậu trợ lý huých nhẹ khuỷu tay vào mạng sườn cô có ý nhắc nhở, song thái độ của Kim Hiền vẫn không thay đổi.

Lưu Sở kéo người mới đến sang một bên, vỗ vai anh ta nói nhỏ:” Này! Hai người gặp nhau vẫn mặt lạnh vậy sao?”

Anh ta liếc nhìn Kim Hiền, mỉm cười lắc đầu:” Vẫn chưa, giữa bọn mình đã có khoảng cách khá lớn, khó có thể làm bạn như ngày xưa chứ đừng nói đến chuyện hẹn hò trai gái.”

Lưu Sở chẹp lưỡi:” Ờ thì biết vậy, nhưng trong công việc phải tiếp xúc với nhau thường xuyên mà, làm sao nói chuyện khách sáo được mãi.”

Văn Phương, anh cảnh sát điều tra hiện trường có xuất thân vô cùng hiển hách. Có thể nói, ngay từ khi sinh ra cậu đã ngậm thìa vàng, được sống trong nhung lụa gấm vóc. Văn Phương là con trai độc nhất trong dòng họ, cộng thêm xuất thân của cậu nên việc quen bạn gái hay kết thân với ai đều bị gia đình quản thúc chặt chẽ. Trước đây, top ba bạn thân như hình với bóng nổi tiếng ở trường đại học bao gồm Văn Phương, Kim Hiền và Lưu Sở, tình bạn giữa ba người khiến bao người phải trầm trồ ngưỡng mộ. Về sau, khi tiếp xúc lâu, dần dà Văn Phương nảy sinh tình cảm với Kim Hiền và được cô đáp lại. Tuy hai người công khai hẹn hò nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình bạn giữa ba người, bởi Lưu Sở cũng có người trong mộng. Quen nhau hơn năm năm thì họ chia tay đường ai nấy đi, lý do chia tay cũng hết sức buồn cười, gia đình Văn Phương chê nhà Kim Hiền nghèo, không môn đăng hộ đối, và cả bản thân cô cũng không xứng với con trai họ. Vì quá áp lực, thêm chuyện Kim Hiền bắt gặp Văn Phương đi vào khách sạn cùng một cô gái lạ nên Kim Hiền đã quyết tâm chia tay. Nghĩ Văn Phương phản bội mình, gia đình bạn trai cấm cản thậm chí sỉ nhục, chịu không nổi, cô đành buông bỏ mối tình chiếm trọn cả thanh xuân của mình.

Đến giờ, tuy cả hai vẫn độc thân nhưng không còn làm bạn.

“ Hiện trường cho thấy không có dấu vết gì, ngoài đám cỏ dại xung xanh xác nạn nhân bị héo úa.”

Văn Phương vừa chụp hình vừa nói.

Một người bên cạnh, tiếp lời:
“ Có khi nào do thuốc diệt côn trùng gây ra không, khi nãy tôi sai người xịt chúng.”

“ Không, thuốc xịt côn trùng làm sao gây chết cỏ, trừ khi…” Kim Hiền nói đến đây thì dừng lại. Tay nhấn nhẹ vào bụng, miệng nạn nhân thình lình ộc ra bãi nhầy dịch đen đặc quánh. Mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên, xộc thẳng vào khoang mũi dưới mấy lớp khẩu trang.

“ Cẩn thận kẻo có độc.”

Văn Phương lo lắng kéo Kim Hiền lùi lại, khiến cô ngồi phệt xuống đất. Kim Hiền quát lên:” Anh làm cái gì thế hả? Không lo chuyện của anh đi chạy đến đây làm gì? Tránh sang một bên.”

Cô đứng dậy, phủi quần áo rồi đi đến chỗ nạn nhân, ngoắc cậu trợ lý lại rồi nói:” Cậu mau đến đây, gom ít dịch từ miệng nạn nhân đem về làm xét nghiệm.”

Thấy Văn Phương đứng tần ngần, Lưu Sở bước đến vỗ vỗ vai, an ủi:” Cậu đó, không nên chọc giận nàng ta trong lúc làm việc.”

Văn Phương cười hề hề, nhìn Kim Hiền trìu mến nói:” Không sao, chắc do bệnh nghề nghiệp cả thôi. Cậu cũng hiểu rõ tính khí cô ấy hay thay đổi bất thường như dự báo thời tiết rồi còn gì? Tin mình đi, ngoài mình ra thì chẳng ai biết chiều chuộng cô ấy.”

“ Cậu tự tin gớm nhỉ? Hay còn ý đồ gì khác?” Lưu Sở phì cười, hỏi.

“ Này, tối nay nếu xong việc sớm, đi uống với mình vài ly nhé. Khi đó tha hồ tâm sự.”

“ Được thôi, tâm trạng cũng đang không tốt.”

“ Cậu cũng đừng buồn quá, người chết cũng chết rồi. Hãy để sếp ra đi thanh thản.”

Trong lúc đồng nghiệp đang làm việc cật lực, thì Lưu Sở đảm nhận nhiệm vụ liên lạc với người thân. Làm tốt công tác giải thích và chia buồn với thân nhân, đồng thời thảo luận về thủ tục lo liệu thi thể của nạn nhân.

Đồng nghiệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại ba người bà đội vận chuyển xác ở lại chờ người thân đến nhận, sau đó sẽ đưa thi thể về phòng giải phẫu.

Lưu Sở nhìn xuống đất, chợt phát hiện có một vết máu khác lạ ở nơi nạn nhân ngã xuống, Kim Hiền và Văn Phương chạy lại, họ cũng nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

“ Vết máu này còn khá mới so với thời gian tử vong của nạn nhân. Tôi sẽ chụp lại thật rõ.” Văn Phương tiện tay cầm chiếc máy ảnh xoay xoay đủ góc độ, nhắm thẳng vào chụp tới tấp” Xẹt..xẹt.. xẹt..”

Kim Hiền nắm lấy tay của nạn nhân, phát hiện ngón trỏ của ông ấy có vài vết máu và vết trầy xước. Hiển nhiên hình chữ” “Vạn” hiện ra ngay dưới mu bàn tay, bên cạnh hình chữ vạn còn vẽ thêm một đường tròn giống vòng cung bị đứt đoạn. Dấu vết này chính do nạn nhân viết.

“ Anh chụp cả rồi chứ?” kim Hiền vừa lấy mẫu máu dưới đất vừa hỏi. Cả mẫu máu trên đầu ngón tay trỏ cũng được lấy đi.

“ Em..em…vừa quan tâm hỏi anh đấy à?” Văn Phương nhìn chằm chằm Kim Hiền, chờ đợi câu trả lời.

Kim Hiền hừ tiếng, đứng dậy nói với anh ta:” Chắc anh nằm mơ, hay đang tự ảo mộng? Tôi hỏi là vì vụ án, bất kể một dấu vết dù to hay nhỏ đều quan trọng hết.”

Cho dù Kim Hiền nói vậy, nhưng trong lòng Văn Phương đang vui phơi phới như hoa nở mùa xuân. Kim Sở bước đến huých nhẹ vào người cậu, e hèm tiếng cảnh báo:

“ Cậu đừng thấy hoa nở mà ngỡ mùa xuân về!”

Câu nói của Lưu Sở phá tan cảm giác yêu thương trong tâm trí Văn Phương. Anh ta bực bội quát:” Cậu có cần nói ra vậy không? Thật khiến người khác tụt cảm xúc.”

Lưu Sở thở dài:” Tôi có ý tốt nhắc cậu thôi mà, chúng ta là bạn.”

Vợ ông sếp sau khi bước xuống xe liền lập tức chạy thẳng đến chỗ thi thể, bước chân loạng choạng nhào về phía người chồng đang nằm đó. Bà vừa gào khóc, vừa ra sức đấm lên người ông chồng:

“ Mình ơi mình, mình nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy, bỏ lại ba mẹ con tôi mà ra đi như thế…”

Đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt nước mũi hoà lẫn vào nhau chảy xuống khóe miệng, những sợi tóc mai bạc trắng như run rẩy cùng đôi vai nặng trĩu. Hai người con trai của nạn nhân quỳ gối chắp tay trước ngực, khuôn mặt tái nhợt, trong chốc lát lết đến bên cạnh thi thể và miệng há hốc, thế nhưng không thể cất thành lời. Chắc hẳn, họ đang cố kìm nén cảm xúc đến tột độ, đau buồn đến mức khóc không thành tiếng.

Đợi khi cảm xúc của ba người họ đã dần ổn định, Lưu Sở bước đến đỡ vợ nạn nhân dậy, an ủi:” Mong cô bớt đau buồn, cháu biết đây một sự mất mát lớn đối với gia đình, nhưng cô hãy giữ gìn sức khoẻ. Chú ấy không muốn nhìn thấy cô đau buồn như vậy đâu ạ.”

Bà ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Lưu Sở, giọng run run nói:

“ Vừa mới chiều hôm qua ông ấy còn nhắn tin về nhà kia mà, ông ấy dặn ba mẹ con ở nhà cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi ông ấy về. Làm xong việc sẽ ngủ lại ở cơ quan.”

Nói đến đây bà lại oà khóc nức nở. Nếu hôm qua nạn nhân còn nhắn tin về thì sao thi thể đang trong tình trạng sắp phân huỷ? Bên pháp y cũng khẳng định thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng hơn ba ngày trước. Khi xác chết được bảo quản và đặt ở nơi sạch sẽ thoáng khí, thì việc giữ lại thi thể ba đến bốn ngày không bốc mùi tử khí cũng quá đỗi bình thường. Song nếu thi thể bị bỏ ở nơi hoang vắng, trực tiếp nằm dưới đất, chắc chắn điều kiện môi trường sẽ làm thi thể nhanh phân huỷ. Trường hợp này là minh chứng rõ rệt cho suy nghĩ của Lưu Sở.

Ba người nhìn nhau, rõ ràng hung thủ sau khi gây án lại dùng chiêu trò lấy điện thoại của nạn nhân báo cho người thân biết, cốt là để phía người nhà nạn nhân đừng lo lắng.

“ Đây chẳng phải cùng mô típ hay sao? Sát hại nạn nhân và sau đó dùng điện thoại của họ liên hệ với người thân.”

Kim Hiền nói:

Lưu Sở gật gù, đồng ý với suy nghĩ của Kim Hiền. Anh nghiến răng, miệng rít lên:” Khốn khiếp, nếu để tôi tóm được hắn tôi sẽ băm vằm hắn ra thành trăm mảnh?”

“ Liệu có uẩn khúc gì chăng? Sát hại nhiều người như vậy chỉ có thể là người có thâm thù đại hận, hoặc tâm lý hung thủ bị lệch lạc trong đời sống.”

Văn Phương suýt xoa nói:

“ Mình nghiêng về phía có mối thâm thù nhiều hơn. Cậu xem, những tên biến thái có tâm lý lệch lạc khi ra tay giết người hàng loạt thường chọn những đối tượng có điểm tương đồng khá giống nhau, nhưng trong những vụ án này thì khác, nạn nhân cả nam và cả nữ, độ tuổi cũng khác xa, điểm chung duy nhất chính là làm bác sĩ, như vậy rõ ràng mang mối hận thấu xương với các nạn nhân rồi còn gì? Chỉ là mình không hiểu cái chết của sếp thì có liên quan gì đến bọn họ?”

Bà ấy nghe đến đây lại oà khóc.

Tiếng khóc như xé lòng của bà ấy khiến ba người không khỏi sụt sùi, Lưu Sở rơm rớm nước mắt, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, khẽ quay mặt đi che giấu nhẹm cảm xúc.

Xong việc, mọi người quay về cơ quan với tâm trạng nặng nề. Bộ phận thư ký gửi thông báo cho mọi người lập tức đến phòng hội nghị của đội cảnh sát hình sự tham gia cuộc họp. Đại đội trưởng mô tả ngắn gọn tình hình vụ án, sắp xếp các bước tiếp theo và thành lập tổ chuyên án, lấy tiêu đề” AMz6 để tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về cái chết của phó công an tỉnh.

Tổ chuyên án bao gồm đại đội điều tra và đội chứng cứ. Đội điều tra được hình thành từ đội trinh sát, chịu trách nhiệm chính điều tra vụ án và công tác thăm dò những người có liên quan. Đội thu thập chứng cứ bao gồm bộ phận kỹ thuật chủ yếu phụ trách công việc phát hiện và sàng lọc vật chứng.

Buổi chiều, Kim Hiền đến phòng pháp y, vừa đặt dao mổ định mở lồng ngực nạn nhân để kiểm tra, thì Lưu Sở và Văn Phương đẩy cửa bước vào:

“ Cậu làm đến đâu rồi? Bên trong cơ thể có phát hiện gì không?”

Kim Biền ngẩng lên nhìn hai người một cái, rồi lại chăm chú nhìn vào thi thể, nói:

“ Bây giờ mình mới tiến hành giải phẫu, nếu hai người sợ có thể ngồi đợi ở bên ngoài.”

Lồng ngực vừa mở, đám giòi bên trong ngoe nguẩy bò lúc nhúc đập ngay vào mắt họ. Những con giòi bắt đầu tản xa, một vài con ngoi lên từ mảng thịt đang thối rữa, cố bò lên khỏi lớp da thâm đen rồi rơi lộp độp xuống bàn giải phẫu. Cảnh tượng này khiến bốn người cảm nhận thất kinh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.