Quỷ Hồn

Chương 23: Nạn nhân chết không rõ nguyên nhân.



Khi Lưu Sở xem ảnh khám ảnh khám nghiệm tử thi, cậu trợ lý đứng bên cạnh bổ sung thêm một số tình huống khám nghiệm mà trong ảnh không thấy rõ: “ Tử thi rất cứng, các khớp đều đông cứng.”

“ Các cậu xem này! Nội tạng bên trong muốn khô héo vàng vọt.”

Lưu Sở chỉ vào lá gan nằm trong ổ bụng, thắc mắc nói:

“ Gan ông ấy bị teo lại, bề mặt lá gan thô ráp, nội tạng bên trong ngả màu vàng. Không phải chứ? Người bị bệnh gan da thường vàng vọt, nhưng sao nội tạng bên trong có thể vàng?”

“ Qua hồ sơ bệnh án mà người nhà nạn nhân cung cấp, thì phó giám đốc công an tỉnh của chúng ta không có bệnh nền gì cả. Nhưng ngạc nhiên là, tầm khoảng mười ngày trước khi xảy ra chuyện, vợ của ông ấy có đến bệnh viện đăng ký khám tổng quát cho chồng. Khi được điều tra viên hỏi thì bà ấy bảo rằng dạo gần đây tinh thần ông ấy không được tốt. Cứ vào nửa đêm lại lủi thủi đi ra ngoài vườn đứng nói chuyện một mình, mắt nhìn vào hư vô một cách vô thức. Mỗi lần như vậy kéo dài tầm 30 phút rồi ông ấy quay lại giường ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đến sáng hôm sau ông ấy kêu mệt, trong người nóng như phát hỏa, gặp chuyện gì cũng cáu gắt vô cớ. Nhưng tình trạng đó kéo dài một tuần thì biến mất, chỉ có điều tinh thần ông ấy sa sút hẳn, quầng mắt thâm đen giống người bị thiếu ngủ. Bà ấy vẫn quyết định đến bệnh viện đặt lịch khám, do không muốn tiết lộ tin tức chồng mình đang có vấn đề, sợ ảnh hưởng đến chức vụ và công việc hiện tại nên bà ấy đã chọn bệnh viện ngoài, thay vì đi khám theo tuyến.”

“ Mấy ngày trước tôi gặp chú ấy, không phát hiện ra điểm bất thường gì cả.” Lưu Sở nói:

“ Như mình nói ở trên, tình trạng đó chỉ kéo dài tầm 1 tuần, hôm cậu đến gặp ông ấy có lẽ tinh thần ông ấy đã ổn định trở lại.” Kim Hiền giải thích.

“ Giác mạc đã khô, phần da hơi rộp lên dần tách rời với các mô, thêm đám giòi xuất hiện có khả năng phán đoán về thời gian tử vong trước đó là đúng.”

Bước tiếp theo là phân tích nguyên nhân tử vong và các công cụ gây án.Áp lực lên vai Kim Hiền bị đè nặng, bởi cô biết rằng phải có báo cáo khám nghiệm tử thi phía trước những bức ảnh cậu trợ lý đã chụp, nhưng cô kìm lại và không lật qua xem nữa.

“ Đôi mắt nạn nhân đen như gấu trúc, xem ra bà ấy nói đúng sự thật. Nạn nhân mất ngủ trong nhiều ngày nên dẫn đến tinh thần mệt mỏi.”

“ Tôi hiểu ra rồi, lẽ nào là nạn nhân đột tử chết!” Một đồng nghiệp khác reo lên.

Cậu trợ lý lắc đầu:

“ Không đúng, nếu là đột tử thì sao nạn nhân không đột tử ở nhà hoặc cơ quan hay những nơi ông ấy thường xuyên tới, lại chạy ra cánh đồng ngô làm gì?”

Kim Hiền gật gù, ngẫm nghĩ trong đầu. Nếu do bệnh “Tha” thì sao? Người bị “Tha” lâu ngày, không được điều trị hoặc điều trị không đúng, khi có nhiều yếu tố nguy cơ tác động như nhiễm lạnh đột ngột, stress sẽ làm “Tha” đột ngột, gây vỡ mạch máu não thì sẽ rất dễ bị đột tử.
Tha sẽ gây biến chứng là tai biến mạch máu não, có hai dạng tai biến mạch máu não là tắc mạch não (nhồi máu não) và xuất huyết não (vỡ mạch máu não). Tử vong tai biến mạch máu não là một dạng đột tử, nếu người bệnh tử vong nhanh chóng, không thể cứu được, còn nếu tử vong muộn hơn hoặc cứu được thì gọi là đột quỵ.

Đó là những kiến thức cô học được khi còn là sinh viên. Tuy nhiên vẫn còn nhiều nguyên nhân dẫn đến đột tử. Đột tử, người dân còn gọi là “trúng gió” hay “chết bất thường”; nhưng trong y học không có khái niệm “trúng gió” hay “chết bất thường”. Tất cả những ai bị đột tử đều có nguyên nhân, mà trong trường hợp này, khả năng nạn nhân khi còn sống bị stress là rất cao, từ đó dẫn đến bị “Tha”.

Nhưng sau khi mở hộp sọ, tất cả kết quả phản lại những suy đoán của Kim Hiền trước đó. Trong não nạn nhân quá đỗi bình thường, không có dấu hiện xuất huyết não hay tổn thương bất cứ cơ quan nào. “ Vậy đâu mới là nguyên nhân?”

“ Nội tạng bị tổn thương khá lớn, giống như nạn nhân đã uống thuốc diệt cỏ. Công dụng của thuốc làm khô cổ họng, cháy khô bên trong.”

Cậu trợ lý kiểm tra xong ngẩng lên nói với mọi người.

“ Kiểm tra xem trong dạ dày nạn nhân có chứa dung dịch thuốc trừ sâu không?”

“ Không có, hoàn toàn không có.”

Một lần nữa phán đoán của bên pháp y lại đi vào ngõ cụt.”

Cũng ngay trong đêm ấy, cấp trên đã mở cuộc họp báo cáo tình tiết vụ án. Tổ trinh sát bị cấp trên khiển trách la mắng một trận do chưa hoàn thành nhiệm vụ, mà còn để liên tiếp xảy ra án mạng trên địa bàn thành phố. Cuộc họp báo cáo diễn ra quá cấp bách nên trầu nhậu giữa Lưu Sở và Văn Phương đành bị huỷ. Hai người quyết định quyết định hẹn hôm khác, ngay sau khi đám tang của phó giám đốc công an kết thúc.
—-
Lưu Sở trở về lúc nửa đêm, toàn thân anh mệt mỏi bơ phờ.

A Mộc từ trên lầu bước xuống, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lưu Sở, lên tiếng hỏi:

“ Anh đã ăn uống gì chưa?”

Lưu Sở lắc đầu:

“ Vẫn chưa, mà cũng không có tâm trạng để ăn.”

A Mộc thở dài, an ủi:

“ Tôi không biết anh gặp phải chuyện gì, nhưng sức khỏe là quan trọng. Nghe lời tôi, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi ăn tạm cái gì đó lót bụng, khuya quá rồi ăn no quá cũng không tốt.”

Lưu Sở gật gù, hỏi A Mộc:

“ Mà sao giờ này cậu còn thức? Không nghỉ ngơi sớm đi.”

A Mộc cười, trả lời:

“ Tôi khát nước, định xuống nhà lấy ly nước uống cho đỡ khát.”

Lưu Sở mỉm cười, vỗ vỗ vào vai A Mộc bước đi. Anh mới bước lên cầu thang, song đôi chân dừng lại, ngoảnh mặt nhìn A Mộc nói:

“ Cậu muốn ăn khuya cùng tôi không? Tôi biết gần đây có có quán mì bán đến gần sáng mới nghỉ.”

A Mộc gật đầu, nói:

“ Vậy cũng được, ăn một mình làm sao vui bằng hai người.”

“ Ừ, vậy mình đi thôi, sẵn tiện tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“ Ồ, là chuyện gì thế? Hay công việc của anh gặp vấn đề?”

Lưu Sở kéo A Mộc ra xe, trả lời ngắn gọn:” Đại loại gần như cậu nói. Lát tới quán ăn tôi sẽ bàn thêm với cậu.”

Hai bát mì xương heo nóng hổi đặt xuống bàn, Lưu Sở hít hít vài hơi, tay nhanh thoăn thoắt nêm nếm thêm gia vị, gắp từng đũa mì to đưa lên miệng hút sụt sụt, nhoáng một cái bát mì đã sạch bóng.

“ Cậu không mau ăn đi, kẻo nguội bây giờ.”

“ Sao anh không ăn chậm thôi, có ai giành ăn với anh đâu?”

Lưu Sở cười hì hì xua tay, gọi thêm luôn một bát nữa bởi anh vẫn cảm thấy đói. Không hiểu sao, thường ngày anh ăn cũng không nhiều lắm, song tối nay lại ăn tới hai bát mì.”

“ Cậu không biết đấy thôi, do cả ngày nay tôi chưa có gì bỏ vào bụng. Hết đến hiện trường điều tra lại chỉ đạo cấp dưới, tạt qua nhà sếp phụ người thân lo toan ma chay, chiều thì ghé phòng phẫu thuật tìm kết quả, tối đến phải đi họp.”

Nghe Lưu Sở, nhìn anh ấy ăn, A Mộc không khỏi xót xa và thương cảm cho nghề nghiệp của Lưu Sở. A Mộc gặp đũa mì đưa vào miệng, vị mì quả thực rất thơm ngon, phần nước lèo càng thêm đậm đà khó cưỡng. Nhìn Lưu Sở ăn mì một cách ngon lành ngấu nghiến như hổ đói, khiến A Mộc bật cười.

“ Cậu cười gì thế? Cười con ma đói như tôi à?”

A Mộc lắc đầu:” Làm gì có, không ngờ một thiếu gia như anh cũng có lúc thưởng thức những món ăn ngoài vỉa hè này.”

Lưu Sở xua tay, miệng thao thao bất tuyệt:

“ Vậy là cậu không biết đấy thôi. Trinh sát như bọn tôi nay đây mai đó, có khi lên tận vùng biên giới rình mò đám tội phạm cả tháng trời. Những lúc ấy, chúng tôi ăn ngủ luôn trong rừng, vừa làm bạn với muỗi vừa gặm nhấm lương khô và mì tôm sống. Được ăn bát mì thêm khúc xương thế này đã gọi là hảo hạng rồi.”

A Mộc:” Nể phục các anh thật. Hồi tôi ở trên núi tu cùng sư phụ, cũng đã từng ăn chay trường. Nhưng sư phụ bảo tôi thanh niên trai tráng cần ăn uống đầy đủ để đảm bảo sức khỏe, nên tôi nghe theo lời dạy của người, quay lại ăn uống như bao người bình thường.”

“ Sư phụ cậu nói phải đấy.” Sau câu nói là tiếng húp nước sùm sụp trong bát. Chẳng mấy chốc hai tô mì đã cạn. Lưu Sở ngồi tựa lưng ra sau thành ghế, ưỡn bụng vỗ bộp bộp nói:” No quá đi mất. Bây giờ đã đỡ mệt hẳn.”

Đợi A Mộc ăn xong cả hai quay lại xe. Lưu Sở không vội lái đi mà anh rút một xấp hình đưa cho A Mộc:

“ Cậu xem, có thấy điểm gì bất thường không?”

A Mộc nhìn vào những tấm hình được chụp rõ nét, cậu thắc mắc hỏi:

“ Đây là nội tạng bên trong của nạn nhân ư?”

Lưu Sở thở dài, mãi mới trả lời:

“ Đúng vậy, ông ấy là cấp trên của tôi, vừa là đồng đội và cũng vừa là thầy. Bố tôi hay tin ông ấy mất chắc sẽ đau lòng lắm, bởi hai người là bạn thân.”

A Mộc ngước lên nhìn Lưu Sở, hỏi:

“ Theo anh, liệu ông ấy có trực tiếp liên quan đến các vụ án?”

Lưu Sở gật gù:” Cũng có thể hoặc không! QwTuy nhiên muốn biết chính xác thì phải đợi vào kết quả điều tra về các mối quan hệ của nạn nhân.”

“ Tôi thì nghĩ là có, mà ông ấy còn hiểu rất rõ nữa là đằng khác. Chắc hẳn ông ấy đang biết rằng có một thế lực vô hình nào đó đang nhắm đến mình và các nạn nhân còn lại, nên mới bảo anh lên núi mời sư phụ tôi ra mặt. Cảnh sát các anh chẳng phải làm việc chỉ dựa trên khoa học và những tang chứng vật chứng thu giữ được hay sao? Vậy sao phải nhờ đến người am hiểu về tâm linh ra mặt?”

Điều A Mộc vừa nói hoàn toàn có lý. Không có cớ gì mà tự dưng sếp bảo cậu cất công lên núi tìm thầy về tra án. Việc mời thầy tham gia vào các vụ tuy được giấu kín, song nó lại là minh chứng chứng minh những lời của A Mộc có cơ sở.

A Mộc thở dài, thương thay cho một kiếp người. Cậu vỗ vai Lưu Sở trấn an:

“ Thôi anh đừng buồn, tôi tin các anh sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ sớm thôi. Còn về những tấm hình, cho tôi thêm chút thời gian để nghiên cứu.”

Đêm hôm đó A Mộc thức trắng đêm. Đến rạng sáng hôm sau cậu cũng tìm ra nguyên nhân. Lưu Sở nhìn A Mộc vừa phòng ngủ bước ra, miệng ngáp ngắn ngáp dài trông như người nghiện, hai mắt xuất hiện quầng thâm đen như mắt gấu trúc, tóc tai bù xù chưa kịp chải.

Anh lo lắng hỏi:

“ Cái cậu này, cả đêm qua không nghỉ ngơi đấy à? Việc tôi nhờ cậu không gấp, từ từ làm cũng được.”

A Mộc cười hì hì, gãi đầu gãi tai trả lời:

“ Tôi không sao, bù lại tôi tìm đã hiểu vì sao nạn nhân tử vong rồi.”

Vừa nói, A Mộc vừa đưa cho Lưu Sở tờ giấy cậu ghi ghi chép chép cả đêm. Khi nhìn vào, Lưu Sở có vẻ không hiểu lắm, trong tờ giấy có viết một bài thơ, đọc không được trôi chảy lắm song mỗi câu đều ngắt nghỉ ngắn gọn.

“ Lời Bỏ – Thả. Trong tiếng thái đọc là ( Koam Pói). Cụ thể nạn nhân bị người ta thả nghệ lửa ( Koam Pói Hạn Phãy )
– Linh thiêng! Khóm nghệ này lấy từ đâu đến?
-Khóm nghệ này ta lấy từ cụ Then già, lấy từ chủ mường lớn, Then to. Lấy từ mường Môn từ ngoài trời về. Người gọi khóm nghệ già, ta gọi cây nghệ thiêng.
-Linh thiêng! Ta thả nghệ đen thành thanh sắt đỏ, tha thả nghệ đỏ thành ánh lửa trời. Ta thả nghệ vàng thành cơn giông tố, thả vào kẻ ác cho chết mau, thả vào kẻ gian cho chết dần. Ai trúng bùa nghệ của ta không sót, thả nghệ già cho đi, thả nghệ lửa cho cháy. Trúng nghệ được ba ngày cho chết.
-Linh thiêng! Linh thiêng! Linh thiêng! Linh thiêng…”

Đọc xong, Lưu Sở khẽ nhíu mày, lẩm nhẩm trong miệng:” Trúng nghệ được ba ngày cho chết?” Bỗng hai mắt anh mở bừng, thốt lên:” Đây chẳng phải trùng khớp với thời gian mà nạn nhân tử vong hay sao? Chẳng nhẽ chú ấy là do bị người ta bỏ ngải nghệ vật chết?”

A Mộc gật đầu:

“ May mà tôi còn giữ quyển sách của một cao nhân bên Thái Lan tặng cho mình, nên mới biết những lời chài này. Nạn nhân khi bị trúng lời chài nghệ, ban đầu tâm trí trở nên u uất, thẫn thờ, càng về sau càng không tự làm chủ được bản thân, nửa đêm mơ mơ màng màng do bị người bỏ ngải sai khiến tiêu khiển. Cuối cùng là đau đớn cho đến chết khi nội tạng trong cơ thể bị lời chài nghệ vận vào. Chẳng khác gì nội tạng được đặt lên bếp than nướng.”

“ Quá tàn ác, khốn khiếp!” Lưu Sở siết chặt nắm đấm, nghiến răng rít lên. Lưu Sở ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi A Mộc:”Cậu am hiểu về cách làm ngải này chứ?”

A Mộc không chắc chắn, cậu lắc đầu:

“ Tôi không rõ lắm, nhưng từng nghe vị cao tăng nói chuyện với sư phụ rằng. Để chài đối phương, họ chỉ cần đợi đến buổi trưa ngày mười năm đi đào lấy 6 củ nghệ, đem về gói thành hai gói. Đợi trời tối đem đến gầm sàn nhà đối phương, niệm bùa chài vào gói. Một gói chôn dưới chân bàn thờ, gói còn lại giắt vào gầm giường, nơi đối phương nằm ngủ. Nếu không kịp thời phát hiện ra thì sau ba ngày người dính lời chài nghệ sẽ mất mạng.”

Với cái đầu nhạy bén của mình, Lưu Sở đoán ra ắt trong nhà nạn nhân có nội gián, nên mọi việc diễn ra mới khó bị ai phát hiện. Nghĩ đến đây, cậu gọi về tổ trinh sát xin cấp trên ban lệnh khám xét nhà nạn nhân, tìm hung khí gây án.

Song Lưu Sở chưa kịp gọi, điện thoại của Văn Phương ngay lập tức gọi đến. Vừa mới nghe máy, giọng gấp gáp của Văn Phương vang lên:

“ Lưu Sở, cậu vẫn chưa đến hiện trường hả? Chúng tôi đợi cậu nãy giờ.”

Lưu Sở sửng sốt hỏi:

“ Hiện trường ở đâu mới được? Cậu nói gì mình nghe chưa hiểu.”

“ Cậu đó, sao không chịu nghe máy? Bọn mình liên hệ với cậu biết bao nhiêu lần mà không được. Cậu kiểm tra tin nhắn ngay đi, bọn mình đợi cậu bên nhà sếp.”

Văn Phương cúp máy. Lúc này Lưu Sở mới lật đật kiểm tra tin nhắn. Quả nhiên, tới 15 cuộc gọi nhỡ và 6 tin nhắn nội bộ. Trong tin nhắn nói rằng bà giúp việc cho nhà sếp đêm qua đã tử vong trong ngoài vườn cây, ngay trong lúc gia chủ đang giục dịch chuẩn bị đám tang, mà xác nạn nhân vẫn chưa được phía pháp y trả về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.