Quỷ Hồn

Chương 24: Manh Mối Bị Đứt Đoạn



Ngay lập tức Lưu Sở trở về phòng, anh vội vàng thay bộ đồ rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

“ Này! Có chuyện gì chăng, sao anh có vẻ gấp gáp vậy!”

“ Đi! Nhanh thôi tôi.” Sau câu nói của A Mộc thì bất ngờ Lưu Sở anh quay lại hối thúc kéo A Mộc đi.

“ Khoan đã, tôi chưa thay quần áo mà.”

Lưu Sở khựng chân, ngoảnh lại nhìn bộ dạng mệt mỏi do thiếu ngủ của A Mộc, dâng lên nỗi thương cảm. bàn tay từ từ buông lơi.

“ Tôi xin lỗi, vì công việc mà không hiểu cho cậu. Hay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi một mình đến đó.”

A Mộc xua tay:

“ Không sao, tôi quay lại phòng thay bộ đồ xong sẽ xuống ngay.”

“ Vậy cũng được, cậu cố giúp tôi cho xong việc nhé! Tôi đợi cậu dưới xe.”

“ Vâng!” A Mộc gật đầu đáp, cậu nhanh chân quay về phòng tức tốc thay quần áo.
….
Lúc hai người đến nơi, xe cảnh sát, xe cứu thương hú inh ỏi từ đằng xa vọng tới. Vừa vào tới sân, tiếng khóc thê lương của vợ nạn nhân lập tức truyền đến làm cho khung cảnh thêm đượm buồn.

“ Cậu đến rồi à? Mau lại đây.”

Văn Phương nhìn Lưu Sở hối thúc. Vừa quay mặt đi song anh nhận ra không chỉ có mình Lưu Sở đến, bên cạnh anh ấy còn có một người đàn ông khác. Văn Phương quay lại thắc mắc hỏi:

“ Lính mới của cậu đấy hả?”
“ Không, một người quen thân mà thôi.”
“ Phải cậu không đó, đi làm nhiệm vụ còn dẫn theo bạn đi cùng.”
“ Cậu ấy đâu phải ai xa lạ với bọn mình, cậu ấy tên A Mộc, người quen của sếp. Còn về lai lịch của cậu ấy thì đợi xong việc mình sẽ kể.”
“ Ừ vậy cũng được, hai người mau theo tôi.”

Băng qua hai dãy chậu cây lớn to đồ sộ, mỗi gốc cây được chủ nhân nâng niu chăm sóc tỉ mỉ nên cây nào cây nấy tán lá sum suê xanh mướt như ngọc. Đến đoạn gốc buổi thì cả ba đi chậm lại, phía trước là dây băng quây bốn phía, ở giữa là xác nạn nhân cùng đội pháp y và điều tra viên hiện trường.

“ Nạn nhân tên Nguyễn Thị Ngọc, 54 tuổi, quê Từ Sơn – Bắc Ninh. Do hoàn cảnh khó khăn nên đã khăn gói rời quê hương lên thành phố xin việc, may mắn được chủ nhà nhận vào làm giúp việc cho tới tận bây giờ. Thời gian nạn nhân làm việc ở đây ngót nghét gần năm năm.”

Một điều tra viên cung cấp sơ yếu lý lịch nạn nhân.

Lưu Sở hỏi:” Bên pháp y các cậu có suy đoán gì không? Về thời gian tử vong hay nguyên nhân chẳng hạn?”

“ Theo kết quả kiểm tra ban đầu, dựa vào độ đông cứng cơ thể và các khớp xương thì nạn nhân có thể tử vong vào tầm 12h đêm hôm qua. Còn nguyên nhân phải đợi chúng tôi khám nghiệm tử thi nữa chứ? Đâu thể kết luận chớp nhoáng theo cảm tính.”

Lưu Sở kéo đại đội trưởng sang một bên nói nhỏ:

“ Anh đưa lệnh khám nhà đến đây chưa?”
“ Ngay bây giờ ư? Có cần thiết phải vậy không?”
“ Cần chứ, có nhiều việc dù tôi nói anh chưa chắc đã tin, nhưng tôi lại tin vào điều đó.”
“ Vậy cậu nói tôi nghe thử, nếu khả quan tôi sẽ gọi điện về sở xin cấp trên ký lệnh khám nhà.”

Lưu Sở gật đầu, ngoắc A Mộc cầm tờ giấy mà đêm qua anh thức viết cả đêm tới. Đưa nó cho đại đội trưởng xem và nói:

“ Anh tự mình đọc đi!”

Đọc xong, đại đội trưởng nhìn hai người chăm chăm, ngờ vực hỏi:

“ Cậu cho người lạ đi theo khi làm nhiệm vụ đã là sai, giờ cậu bảo tôi tin mấy trò thần thánh tâm linh này, giống làm trò cười cho thiên hạ không?”

“ Cậu ấy không phải người lạ, là người thân của sếp và đích thân sếp nhờ tôi đón cậu ấy về tham gia vào nhiệm vụ. Anh nghĩ mà xem, có khi nào lúc sinh thời sếp đã biết có người muốn bỏ ngải hãm hại mình không? Thêm việc tôi gọi cho cấp dưới xin giấy khám nhà cũng là lý do nghi ngờ trong gia đình có nội gián.”

Nghe Lưu Sở nói, ánh mắt của đại đội trưởng lập tức trùng xuống, đọc qua tờ giấy thêm một lượt rồi gật gù.

“ Nếu cậu nói cho tôi nghe sớm ở buổi họp hôm qua, thì sáng nay tôi đã đến đây cùng tờ lệnh. Nhưng không sao, đợi một lát cho nhờ người đem tới, trong lúc chờ đợi, tôi với cậu vào gặp người thân của sếp để nói chuyện trước đã.”

Phía người thân nạn nhân đều là những người hiểu chuyện, nên sau khi nghe bên trinh sát trình bày xong họ liền gật đầu đồng ý. Lưu Sở và đại đội trưởng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ đại đội trưởng mới lên tiếng, nói:

“ Như vậy không cần xin giấy khám xét nữa rồi, chúng ta đã được người nhà nạn nhân cho phép.”

Sau câu nói của đại đội trưởng, thêm bốn cảnh sát viên đi vào. Họ chia ra làm hai nhóm nhỏ, hai người theo đại đội trưởng đi kiểm tra phòng ngủ, còn Lưu Sở dẫn theo hai người đi kiểm tra dưới chân bàn thờ.

“ Theo cậu nói, lời chài được thư ếm chôn dưới chân bàn thờ một gói có đúng không?” Đến nơi, quan sát bốn phía, mắt anh sững lại chỗ bốn chân bàn, hỏi A Mộc:

“ Vâng, tuy nhiên không cần đào xới cả bốn chân bàn lên đâu, để tôi khác có cách.”

Nói đoạn, A Mộc dùng nước rẩy khắp xuống sàn nhà chỗ bốn chân bàn thờ, sau đó lại dùng vải thấm và lau khô. Quả nhiên, phần chỉ gạch của một trong bốn chân bàn hiện rõ vết ẩm hơn so với ba rãnh chỉ ở dưới các chân bàn còn lại.

Cậu reo lên:” Đây rồi!”
“ Cậu chắc chứ?”
“ Tôi dám chắc. Ba vân chỉ còn lại khô ráo nổi phấn trắng, chứng tỏ gạch đã được lót sàn từ lâu. Còn ô gạch này anh để ý mà xem, tuy màu và kích thước của viên gạch giống y chang các viên khác, song phần chỉ dặm vào vẫn còn mới. Chỉ cần rảy nước vào sẽ biết phần chỉ nào mới ngay.”

Lưu Sở gật đầu, lập tức ngoắc hai cậu trinh sát đến phụ mình đào viên gạch. Khi gõ vào đó tiếng kêu phát ra bồm bộp, khác hẳn với tiếng kêu ở những chỗ khác.

Hì hục một lúc, viên gạch cũng được cạy lên. Khi trông thấy có một gói vải cuộn tròn nằm bên dưới, tất cả những ai có mặt ở đó đều không khỏi sửng sốt.

“ Mau, lấy nó lên xem!” Lưu Sở hối.
“ Khoan đã, cẩn thận chút, để tôi lấy nó lên cho.”

A Mộc cẩn thận lấy vật đó lên khỏi mặt đất, dở ra thì thấy bên trong có củ nghệ thật, mà nghệ đã héo úa biến thành một màu vàng óng, như lửa.

“ Chính là nó, tôi đoán không sai mà.”

Vợ nạn nhân sau khi nhìn thấy gói ngải, bà ấy đau đớn đến ngất lịm. Lưu Sở vội lên tiếng:

“ Dìu mẹ cậu về phòng nghỉ ngơi đi, việc ở đây cứ để chúng tôi lo.”

“ Bên trong chỗ đại đội trưởng thì sao? Có phát hiện khả nghi gì hay không?”

“ Báo cáo sếp, tôi sẽ qua đó thám thính ngay.”

Một lúc sau, cậu trinh sát quay lại hớt hải hỏi:” Báo cáo sếp, chỗ đại đội trưởng cũng phát hiện ra gói đồ giống y chang thứ chúng ta đã tìm thấy.”

Lời cậu trinh sát vừa dứt, đại đội trưởng cùng hai viên cảnh sát cũng vừa bước ra. Trên tay đại đội trưởng cầm ngói ngải. Ông ấy giơ lên như thể khoe chiến tích, mỉm cười nói:

“ Thấy rồi, các cậu làm tốt lắm. Tối nay đợi bên pháp y giải phẫu xong chúng ta sẽ mở một cuộc họp.”

Bên phía Lưu Sở vừa xong việc, cũng là lúc xác bà giúp việc được đặt trên cáng đưa lên xe. Tổ trinh sát kiểm tra và khám xét phòng ngủ của nạn nhân cũng vừa hoàn thành xong công việc. Tất cả quay về sở.

“ Lưu Sở, cậu rảnh chở A Mộc đến chỗ mình nhé.” Kim Hiền lên tiếng, trước khi leo lên xe.

Lưu Sở thoáng ngạc nhiên, định cất tiếng hỏi lại thấy Kim Hiền đã lên xe, đành thôi.

“ Mình cũng muốn đến.” Văn Phương cất chiếc máy ảnh vào túi, nói với Lưu Sở.

“ Thôi cậu về sở làm cho xong công việc của mình đi. Mấy hôm cậu nghỉ phép phần việc của cậu bên pháp y gần như kiêm luôn rồi đấy.”

Văn Phương xìu mặt, song nhớ đến vụ cấp trên đang thôi thúc điều tra cho ra hung thủ thì cậu miễn cưỡng gật đầu:

“ Vậy cũng được, hẹn gặp hai người trong buổi họp.”

Họ chia tay nhau, Văn Phương lái xe về sở, còn Lưu Sở chở A Mộc đi thẳng đến phòng giải phẫu.
—-
Con dao mổ lướt trên da thịt từ phần cổ đến phần bụng của bà giúp việc, song họ chẳng phát hiện thương tổn nào. Đang trong lúc bí bách vì cuộc giải phẫu không tìm ra nguyên nhân tử vong, thì Kim Hiền sực nhớ ra một câu nói của vị pháp y thời xưa, trong quyển sách Tẩy Oan Tập Lục nổi tiếng:

“ Khám nghiệm thi thể phụ nữ mà không thấy thương tổn nào phải xem vùng kín, e rằng có người dùng dao đâm vào bụng qua âm hộ. Nếu khoảng cách từ vết dao đâm đến bề mặt da nông thì ở vùng bụng dưới rốn có vết bầm tím nhẹ, khoảng cách xa sẽ không có vết bầm. Trường hợp này thường phát sinh trên những phụ nữ sống một mình, ít gần gũi đàn ông. Nếu là thi thể nam thì phải xem trên đỉnh đầu có bị đinh đóng vào hay không, xem có vật cứng nào đâm vào từ đường hậu môn không. Những vụ này thường do người đầu ấp tay gối gây ra, vì chuyện chồng già vợ trẻ mà rắp tâm mưu hại.”

Nghĩ đến đây, Kim Hiền quyết định mở âm hộ, cô cúi đầu trước nạn nhân tỏ vẻ thành kính rồi ngẩng lên nói với họ.

“ Tạm thời các cậu ra ngoài trước đi, phần giải phẫu tiếp theo cứ để một mình tôi làm. Cả cậu nữa, cũng không cần ở lại, nhưng trước khi đi nhớ chuẩn bị sẵn máy ảnh dùm tôi.”

Lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài, thì bất ngờ Kim Hiền lại lên tiếng:” A Mộc, cậu ở lại đây cùng tôi.”

Cả ba người ngạc nhiên quá đỗi, song chẳng ai dám lên tiếng hỏi. A Mộc gật đầu, còn Lưu Sở vỗ vỗ vào vai cậu, sau đó ra ngoài cùng cậu trợ lý.

“ Cô cần tôi giúp gì không?”

Kim Hiền gật đầu:

“ Theo cậu, liệu có khả năng nạn nhân bị người ta dùng ngải thư ếm lấy đi mạng sống để bịt đầu mối không?”

A Mộc:

“ Tôi đã theo sát các vụ trọng án gần đây, thì nghĩ rằng là có. Tuy nhiên, ai là người ra tay với bà giúp việc thì bên cảnh sát cũng cần tìm hiểu về các mối quan hệ ngoài của bà ấy, đi đâu, gặp gỡ những ai trong khoảng thời gian gần đây, mà còn một lý do khác đó cũng chính là người trong nhà mua chuộc bà ấy để hãm hại lẫn nhau. Còn lý do thì tôi không cần nói chắc bên các cô cũng phần nào đoán ra.”

Kim Hiền nhíu mày, buông tiếng thở dài:

“ Đó cũng chính là lý do tôi cần cậu ở lại.”

“ Cô sợ giải phẫu lần nữa vẫn không tìm ta nguyên nhân ư?”

Kim Hiền lắc đầu:

“ Không, phải là sợ không tìm ra hung khí chứ?”

A Mộc gật đầu:

“ Tôi hiểu rồi. Thư ếm là giấu đi, không muốn cho người khác nhìn thấy.”

“ Cậu nói đúng rồi đấy, có thể tôi không thấy, nhưng cậu sẽ thấy. Đúng vậy không?”

“ Vậy hãy thử xem, tôi sẽ quan sát cùng cô.”

Kim Hiền tay cầm dao, tay đặt ở bụng, nói với A Mộc:” Tạm thời cậu quay mặt đi, đây là phần nhạy cảm của nạn nhân. Dù sao người chết cũng cần được tôn trọng mà.”

A Mộc cười, nói với cô:

“ Cô bắt hai người kia ra ngoài chỉ vì sắp giải phẫu phần nhạy cảm trên thi thể của nạn nhân, giờ muốn tôi không nhìn vào đó thì làm sao tôi tìm thấy liệu sẽ có vật thể lạ ở đó hay không? Tuy tôi không là một bác sĩ pháp y, nhưng những người học đạo như chúng tôi có một quy định, đó chính là không phạm vào dung tục sắc giới. Người học đạo hạnh bắt buộc chỉ được chung thuỷ gần gũi với vợ mình, nếu nảy sinh dâm tà với người khác thì sẽ bị tổ hành. Tôi với cô, chúng ta không cùng nghề, song có cùng một mục đích thôi có phải vậy không?”

Bàn tay run rẩy của Kim Hiền bỗng khựng lại. Nghe những lời A Mộc nói cô phần nào lấy được bình tĩnh. Một lúc sau, cô mới làm tiếp cuộc giải phẫu và nói với A Mộc:

“ Cậu có biết vì sao tôi bảo các cậu tạm thời tránh mặt đi không?”

A Mộc lắc đầu, xong cậu chẹp lưỡi nói:
“ Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cô từng có một ám ảnh nào đó trong nghề nghiệp của mình, từ đó luôn bị việc đó đè nặng.”

“ Cậu nói đúng đấy. Mấy năm trước, phòng giải phẫu chúng tôi tiếp nhận ba cô cậu sinh viên đến từ một trường đại học thuộc khoa bác sĩ giải phẫu. Hôm đó cũng có một nạn nhân chết trẻ cần giải phẫu, sau khi mở thi thể tôi nhìn thấy nạn nhân bị gãy xương sườn bên trái từ số 2 đến số 7, xương sườn bên phải từ số 3 đến số 8. Men theo vị trí xương đòn cắt dọc xuống xương sườn, khoang ngực đầy máu, nhiều vết rách ở hai lá phổi, suy đoán do xương sườn bị gãy đâm thủng phổi. Khi mở màng ngoài tim thì thấy chứa đầy máu, sau khi hút sạch máu thì thấy lỗ thủng ở tâm thất phải. Một lá phổi bị rách và một quả tim rạn nứt đủ để nạn nhân ra đi nhanh chóng. Ngoài ra, lá gan và lá lách cũng bị tổn thương. Cô ấy bị người tình sát hại bằng một cú đâm xe thẳng vào người, khi đang băng qua đường. Khám nghiệm xong cũng hơn 10h tối, tôi nhớ hôm đó là sinh nhật mẹ nên đã giao phần may vá thi thể lại cho ba thực tập sinh. Vì một lý do nào đó mà thực tập sinh nam dụ được hai cô bạn sinh viên kia tan làm, một mình hắn ở lại với chiến lợi phẩm của mình là một thi thể đầu rách nát. Hắn đã hãm hiếp thi thể sau khi may các vết thương giải phẫu, xong xuôi bỏ xác nạn nhân vào túi nilon rồi kéo đến nhà xác. Đối với tôi, việc may lại thi thể cho nạn nhân là một việc làm rất quan trọng, bởi họ đã chết thảm, nay lại bị pháp y chúng tôi mổ xẻ tìm nguyên nhân thì quả là đau đớn vô cùng.”

“ Rồi cô phát hiện ra điểm bất thường ư?”

“ Lúc đầu thì chưa. Tôi chỉ muốn mở tử thi ra kiểm tra xem họ may đến đâu rồi, đã đạt yêu cầu chưa? Và vô tình khi kiểm tra đến bộ phận âm hộ tôi đã phát hiện ra hợp chất nhầy màu trắng đục. Tôi không làm lớn chuyện, âm thầm bảo cậu đồng nghiệp lấy mẫu đi làm xét nghiệm và cậu biết dịch nhầy đó là gì không?”

A Mộc lắc đầu, Kim Hiền trầm giọng kể tiếp:” Là tinh trùng đấy, mẫu xét nghiệm ADN đích thị thuộc về cậu sinh viên kia. Ngay sau đó cậu ta bị bắt để phục vụ cho công tác điều tra, đồng thời điều tra lý lịch. Cũng khá bất ngờ khi cảnh sát điều tra ra cậu ta chính là thầm thương cô gái, sau khi bị từ chối nhiều lần dẫn đến căm phẫn, nên mới lái xe đâm vào cô ấy. Đúng là đến chết vẫn không tha cho người ta, tột cùng sự bệnh hoạn.”

“ Có phải vì cảm thấy có lỗi với nạn nhân, luôn cho rằng mình chưa hoàn thành tốt công việc nên cô mới có suy nghĩ tiêu cực? Nhưng cô Hiền này, đã đến lúc buông bỏ nó rồi, hãy sống tích cực lên, không phải ai cũng như thế.”

Kim Hiền khựng tay, ngước lên nhìn A Mộc mỉm cười:

“ Tôi hiểu rồi, sau khi trút bầu tâm sự bị đè nén trong lòng bao lâu nay ra cho cậu nghe, tôi cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Cảm ơn cậu, A Mộc.”

A Mộc mỉm cười.

Kim Hiền nhìn vào âm hộ nạn nhân, nói với A Mộc:” Cậu nhìn xem có phát hiện gì không? Tôi thì chẳng thấy gì.”

A Mộc dùng vật dụng y khoa lật từng lớp mô bên trong, trong lúc cả hai buồn trong sự thất vọng thì bất ngờ A Mộc sửng sốt thốt lên:

“ Đây rồi!”

Cậu vừa gắp ra một cây đinh han rỉ sét, nằm sâu bên trong cổ tử cung lên ngang mặt cho Kim Hiền xem. Cây đinh này không quá dài, nhưng nó lại chính là hung khí trực tiếp tước đi mạng sống của bà giúp việc.

Cả hai nhìn nhau miệng mồm há hốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.