Quỷ Hồn

Chương 28: Sa lưới pháp luật



Những lời than khóc của bà ấy không làm các chiến sĩ công an chùn bước. Văn Phương nháy mắt ra hiệu cho Lưu Sở, hai người như hiểu ý nhau, anh quay lại ra lệnh cho cấp dưới:

“ Các cậu nhớ kiểm tra cả ngoài vườn và mọi ngóc ngóc ngách trong ngôi nhà nữa, đừng bỏ sót chỗ nào.”

Bà ấy cảm thấy quá vô lý, rõ ràng chồng mình là nạn nhân vậy mà bên cảnh sát lại đem lệnh đến đây đòi khám xét nhà bà.

Bà ta gạt nước mắt, lên tiếng:

“ Tôi tưởng nhiệm vụ của các anh là phải đi bắt hung thủ để trả lại sự công bằng cho chồng tôi chứ? Tại sao lại..”

Lưu Sở bước đến, điềm tĩnh đáp:

“ Mong cô và hai cậu hiểu cho, vì chúng tôi phát hiện ra một số điểm nghi ngờ đến cả hai nạn nhân nên không thể không khám nhà. Đợi chúng tôi tìm ra bằng chứng liên quan đến vụ án, khi đó chúng tôi sẽ có lời giải thích thích đáng với gia chủ.”

Nói xong Lưu Sở quay người đi sang chỗ A Mộc và Văn Phương. Lúc đó bà giúp việc lật đật chạy đến, ghé sát vào tai bà chủ nói nhỏ:

“ Bà chủ ơi, đôi giày bà chủ bảo tôi đi lấy rồi đem đi vứt nó không có trong thùng rác nữa bà chủ ạ. Phải làm sao bây giờ.”

Nghe xong, bà ấy run rẩy lảo đảo xém ngã. Cậu con trai lớn bước đến đỡ mẹ, nhỏ giọng nói:

“ Mẹ, sao mẹ bất cẩn quá vậy? Đó có phải đôi giày hôm mẹ đi bắt gian hay không?”

Bà ấy sợ hãi khẽ gật đầu:

“ Vì mải lo công việc cho bố con mà mẹ không nghĩ đến phải ném đôi giày ấy đi. Không ngờ họ lại điều tra ra nhanh đến thế.”

Cậu con trai cả buồn bã nói:

“ Bây giờ hối hận thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi mẹ à.”

Cậu ngồi phịch xuống ghế, không thể bước chân ra khỏi nhà mặc dù rất muốn. Cả ba mẹ con chỉ biết ngồi im lặng trong tuyệt vọng. Bà ấy có một thắc mắc, không hiểu vì sao đôi giày bà đã ném vào sọt rác vậy mà bây giờ nó không cánh tự bay. Bà cũng đâu biết là do Văn Phương đã lén giấu nó đi, tránh bà ấy tiêu huỷ chứng cứ phạm tội, bởi cậu đã đến tận cửa hàng bán giày để điều tra thông tin những vị khách đến mua. Và quá trùng hợp khi người mua đôi giày khớp với dấu giày để lại ở hiện trường, lại chính là vợ nạn nhân.

“ Phòng ngủ của bà giúp việc nằm ở đâu?”

A Mộc ngó nghiêng một hồi, lên tiếng hỏi.

“ Bên kia, chính là gian phòng bên cạnh bếp.” Lưu Sở trả lời.

“ Vậy chúng ta qua đó kiểm tra trước.”

Tuy bà giúp việc cũ đã mất, nhưng gian phòng chưa có người mới vào ở. Ở giúp việc mới đến bản tính sợ ma nên xin chủ nhà cho ngủ ở gian phòng khác.

Mọi thứ thuộc về bà giúp việc vẫn chưa được dọn đi, đồ đạc vẫn y nguyên như cũ. A Mộc đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ánh mắt khựng lại phía tấm gương treo bên cạnh cửa sổ.

Ba mẹ con chủ nhà vừa bước vào, A Mộc chỉ vào đó hỏi:” Dạ xin hỏi, chiếc gương này được treo lâu chưa?”

Nghe có người nhắc đến chiếc gương bà chủ nhà lập tức thay đổi sắc mặt:

“ Làm sao chúng tôi biết, đây là phòng của người giúp việc. Tuy là giúp việc nhưng nhà tôi đã cho cô ấy ở đây thì cũng nên tôn trọng sự riêng tư của cô ấy. Đâu thể khám xét hay cấm cô ấy không được treo gì, mua gì..”

Bề việc này thì bà ấy nói đúng.

A Mộc lật tìm những chiếc đinh được thư ếm trên hai cánh cửa sổ nhưng không thấy gì, cho đến khi cậu gỡ chiếc gương xuống, thì tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt thốt lên:

“ Trời ơi, cái gì thế? Sao đằng sau chiếc gương lại đóng nhiều đinh như thế?”

Chỉ có riêng A Mộc không lấy gì làm lạ, bởi đây không phải lần đầu cậu bắt gặp những loại bùa ngải thư ếm rùng rợn này.

Cậu chậm rãi nói:

“ Bản thân người bị trấn yểm cũng hề biết có kẻ đang âm thầm hãm hại mình. Nếu không phải người thân hoặc quen biết, thì không thể đóng những cây đinh này. Chỉ tiếc nạn nhân đã mất, nếu không các anh hỏi nạn nhân xem có phải họ có triệu chứng nhói đau trên cơ thể mình hay không, bất cứ bộ phận nào.”

Lưu Sở nói với Văn Phương:

“ Cậu chụp hình cả chưa? Chụp hình xong mang tấm gương này về xem có phát hiện ra dấu vân tay trên đó không?”

Mặt bà chủ bà xám ngoét, mồ hôi chảy nhễ nhại. Bà ấy không dám lên tiếng, nhưng bụng dạ đang cầu trời khấn phật đừng để công an tìm thấy đôi giày.

Song trên đời đôi lúc mọi chuyện lại không theo ý ta. Công an vừa mang chiếc gương đưa lên xe thì bên ngoài một trinh sát chạy vào báo cáo:

“ Báo cáo anh, chúng tôi đã tìm thấy thứ này được gói trong bao nilon ở ngoài góc vườn. Mời mọi người xem.”

Lần này đúng là đôi giày thật. Bà chủ nhà chân run rẩy đứng không vững nên đã lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Ngước nhìn bao cặp mắt rồi ôm mặt khóc như mưa.

Sau khi nói rõ nguyên nhân, Lưu Sở ra lệnh cho cấp dưới:

“ Đưa bà ấy về đồn lấy lời khai.”

Cậu con trai cả sấn tới bấu chặt tay Lưu Sở, hỏi:” Anh có cần phải làm vậy không?”

Lưu Sở thở dài, vỗ vào vai cậu:

“ Chúng tôi chỉ đang chấp hành theo nhiệm vụ, mong cậu thông cảm.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

Bà ấy lầm lũi bước theo các trinh sát ra xe, đi đến cửa thì dừng lại, ngoảnh đầu dặn dò con trai:

“ Đừng lo cho mẹ. Hai đứa ở nhà lo cho xong đám tang cho bố.”

Hai cậu con trai chạy theo, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
—-
Ngay sau đó, bà ấy được đưa vào phòng thẩm vấn. Mới đầu còn quanh co chối tội, nhưng đến khi Văn Phương bước vào, đặt những bằng chứng mình tìm thấy liên quan đến vụ án lên bàn ngay trước mặt, thì sắc mặt bà ta trở nên biến sắc tái nhợt.

“ Đây là?”

Lưu Sở đứng bên cạnh, chỉ vào những bằng chứng Văn Phương vừa đem vào, nói với bà ấy:

“ Khi kiểm tra hiện trường, ngoài dấu giày nam thuộc về nạn nhân ra thì chúng tôi còn thu thập được thêm hai dấu giày nữ. Kết quả kiểm chứng cho thấy một trong hai dấu giày nữ bỏ lại ở hiện trường thuộc dấu giày này của bà.”

Lưu Sở nói đến đây, Văn Phương nhấc đôi giày đặt trên bàn, cậu nói tiếp lời:

“ Chỉ cần lấy được dấu giày, sau đó đem đi phân tích kích cỡ, độ dài, chiều rộng, từ đó có thể xác định phần đế và kích cỡ của nó. Tiếp theo phân biệt loại giày, mò tìm từng hãng, cuối cùng là điều tra các cửa hàng bán giày của hãng đó trên địa bàn thành phố. Thông tin khách hàng đều lưu trong máy tính ở nơi bán, nếu cửa hàng đó xuất trình hoá đơn mua bán.”

Lưu Sở tiếp lời:

“ Bà Dương, đôi giày chúng tôi tìm thấy trong vườn nhà bà, nó có phải của bà không?”

Nà Dương tím mặt, nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận:

“ Tôi…nó…nó..”

Bà Dương nói chưa hết câu, Văn Phương lên tiếng chặn họng:

“ Bà đừng mong quanh co chối tội, chúng tôi đã thu thập đủ chứng cứ mới mời bà lên đây lấy lời khai. Hơn nữa, phần đất dính trên đế giày này hoàn toàn trùng khớp với đất ở hiện trường vụ án. Thứ hai, chúng tôi đã liên hệ với cửa hàng bán giày và phía họ đã rà soát người đôi giày này chính là bà. Trên hoá đơn bán hàng còn đầy đủ tên tuổi, địa chỉ và cả số điện thoại. Điều đặc biệt là dấu vân tay của bà in rõ trên đôi giày, trong khi hôm tới nhận xác chồng mình, chân bà mang dép lê.”

Bà Dương cúi gằm mặt, ngồi lặng thinh không nói gì, hai tay đan xéo vào nhau đến đỏ ửng.

Lưu Sở:

“ Cậu ấy nói đúng đấy, chúng tôi đã có đủ chứng cứ và có thể ra lệnh bất cứ lúc nào bắt tạm giam bà để phục vụ công tác điều tra. Bà Dương, tôi hỏi bà lần nữa, có phải sau khi phát hiện ra chồng mình có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác bên ngoài, nên bà đã nổi lòng ghen. Bà đi thỉnh bùa, sau đó mượn tay bà giúp việc chôn gói bùa ấy xuống gầm giường và cả cột ngoài bàn thờ nhà mình, mục đích muốn nguyền rủa chồng chết sớm. Và buổi tối hôm chồng bà tử vong, bà đi theo dõi chồng mình đến chỗ ông ấy hẹn gặp tình nhân, nhưng bà không bánh đến để bắt gian, mà đến để được tận mắt trông thấy chồng mình đau đớn cho tới chết. Sau đó, bà quay về nhà tiếp tục yểm bùa đinh lên người bà giúp việc, với mong muốn giết người bịt đầu gối.”

Đôi vai bà ấy run lên bần bật, dường như bà đã mất kiểm soát bản thân. Lưu Sở thấy vậy, trấn an nói:

“ Bà có quyền giữ im lặng cho đến khi luật sư của bà đến.”

Lời Lưu Sở vừa dứt, bà Dương gồng mình đứng phắt dậy, siết chặt hai nắm đấm đập xuống bà”rầm”, nghiến răng trợn mắt rít lên:” Tất cả mọi chuyện tại hai người bọn họ mà ra, bọn họ đáng chết, chết là đáng lắm.” Rồi bà ấy khóc, ngồi phịch xuống ghế gục đầu xuống bàn khóc như một đứa trẻ. Mãi một lúc sau, khi lấy lại được chút bình tĩnh, bà ấy buồn bã kể lại tất cả mọi chuyện, những chuyện mà bà cố thầm giấu kín và phải cắn răng chịu đựng suốt hơn hai mươi năm qua.

Kể xong, bà ấy ngẩng mặt lên trời cười ha hả, giống như vừa trút được gánh nặng xuống khỏi đôi vai.

“ Là tôi đã giết ông ấy, cũng vẫn là tôi ra tay với bà giúp việc. Còn cô ta, tôi chưa muốn giết, bởi vì tôi muốn cô ta tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình sống trong bệnh tật, sẽ đau đớn hơn cả cái chết.” Ha ha ha ha…

“ Tại sao bà ra tay với người giúp việc? Người ta từng giúp bà kia mà?”

Bà Dương hừ lạnh, trả lời:

“ Cô ta cũng đáng chết, chết vì lòng tham vô đáy của chính mình. Lúc đầu, khi tôi đưa bùa chài cho cô ta, tôi đã nói dối đấy là bùa trấn trạch. Về sau, cô ta tình cờ phát hiện tôi đang niệm thần chú, làm ông ấy đau đớn thì cô ta nảy sinh nghi ngờ. Sau nhiều lần theo dõi mà tôi không biết, cuối cùng cô ta cũng phát hiện ra đấy không phải là bùa trấn trạch, mà là lời chài hại người. Lòng tham nổi lên, cô ta vặn hỏi tôi, và ép tôi giao ra số tiền mà cô ta muốn, đổi lại cô ta sẽ không đi tố giác. Tôi đồng ý, đưa cho cô ta số tiền mà cô ta muốn, nhưng bản tính của cô ta không chịu dừng ở con số ấy. Vào đêm chồng tôi chết, cô ta ép tôi đưa thêm tiền để cho con trai cô ta trả nợ. Tôi biết nếu để cô ta sống, cuộc sống và sự an toàn của mình sẽ bị cô ta làm phiền mãi, cực chẳng đã, tôi đành lòng phải ra tay. Là cô ta ép tôi, là cô ta ép tôi..”

Bà Dương gào lên trong nước mắt.

“ Chúng tôi muốn biết địa chỉ nhà người phụ nữ ấy, mong bà hợp tác.”

Bà Dương lắc đầu:” Không, tôi không biết mẹ con cô ta sống ở đâu.”

Lấy lời khai suốt hơn 2h đồng hồ mà bà Dương vẫn cứng miệng không muốn khai ra chỗ ở của người đàn bà bí ẩn đó. Biết hôm nay đến đây là đủ, Lưu Sở cũng muốn cho bà ấy chút thời gian để nguôi ngoai nỗi đau. Anh ra hiệu cho cấp dưới bước vào và ra lệnh:

“ Hai cậu đưa bà ấy đến phòng tạm giam, nhớ phải canh chừng cho thật kỹ đừng để xảy ra sơ xuất.”

Họ đứng nghiêm trang, đồng thanh hô:
“ Vâng!”
——
Cũng trong buổi chiều ngày hôm ấy. Văn Phương tìm đến địa chỉ trường đại học, nơi cô gái Lưu Sở thích theo học năm xưa. Số giảng viên năm đó nay cũng không còn nhiều, người lưu chuyển công tác, người về hưu. Đi loanh quanh cả buổi, hỏi han thăm dò chẳng thu thập được tin tức gì, bởi hầu như toàn bộ hồ sơ về sinh viên năm đó bị đốt cháy gần hết trong cơn hoả hoạn.

Văn Phương thở dài trong thất vọng, anh ngồi trên xe các ngón tay gõ gõ vào vô lăng, miệng lẩm bẩm:

“ Lưu Sở ơi là Lưu Sở, xem ra cậu và cô ấy không có duyên thật rồi.”

Văn Phương vừa nổ máy xe, toan quay lại sở thì bất ngờ một cậu sinh viên chạy đến gõ cửa:

“ Dạ, có người nhờ em gửi cho anh lá thư này!”

Văn Phương ngạc nhiên hỏi:

“ Tôi ư? Thế người đó đâu rồi cậu?”
“ Dạ, đi rồi anh ạ.”

Văn Phương cầm bao thư trên tay, không biết bên trong có gì và người gửi bao thư này cho mình có mục đích gì. Anh nhìn cậu sinh viên mỉm cười, nói với cậu:” Cho tôi hỏi thêm, người đưa bao thư này cho cậu là nam hay nữ? Chạc tuổi bao nhiêu? Cao hay thấp? Đi xe gì? Cậu nhớ biển số, hình dáng và mặt mũi người đó chứ?”

Cậu sinh viên bị hỏi dồn cảm thấy bối rối, đưa tay lên gãi đầu gãi tai, nhoẻn miệng cười rồi trả lời:

“ Khiếp, anh hỏi em cứ như tra hỏi tội phạm.”
“ Tôi xin lỗi, bệnh nghề nghiệp riết ngấm vào máu, không bỏ được tật. Mong cậu thông cảm nhé!”
Cậu sinh viên cười hề hề, đáp:
“ Dạ không sao đâu anh. Người đưa bao thư này cho em là một chị gái, cũng không biết chị nhiêu tuổi, mặt mũi ra làm sao, vì chị đeo khẩu trang, đầu đội mũ. Em sợ trễ học nên cầm bao thư rồi đi luôn vào trong này.”
Văn Phương gật gù, nói:
“ Vậy cảm ơn cậu, thôi vào lớp đi kẻo trễ học.”

Cậu sinh viên cúi đầu chào rồi rồi xoay người rời đi. Văn Phương ngồi trầm ngâm một lúc, giơ bao thư lên ngang mặt lật qua lật lại quan sát.

Anh chẹp lưỡi, nói:” Thôi đằng nào người ta cũng gửi cho mình, mở xem ở đây hay ở cơ quan thì có khác gì nhau.”

Nghĩ vậy, anh xé bao thư và lôi ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn làm bốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.