Quỷ Hồn

Chương 29



Bên trong bao thư là một tờ giấy có vẽ một bức tranh nguệch ngoạc. Nhìn tổng quát, ngôi nhà trong bức tranh trông rất lụp xụp, nằm ở giữa một khoảng đồi núi âm u đầy cây cối. Trên bức vẽ cũng không viết hay ghi bất cứ ký hiệu nào, dù là một con số hay một chữ.

“ Lạ nhỉ, ai lại gửi bức vẽ này cho mình? Họ muốn ám chỉ điều gì?”

Văn Phương lẩm nhẩm trong miệng. Anh gấp lại bức vẽ bảo vào bao thư rồi lấy điện thoại gọi cho Lưu Sở.

“ Cậu còn ở cơ quan không? Mình tới gặp chút. Có chuyện này muốn nói cho cậu biết.”

Giọng nói của Lưu Sở bên kia đầu dây vọng lại:

“ Ờ! Mình vẫn đang ở cơ quan mà, hôm nay nhiều việc phết!”

“ Được rồi, lát nữa mình tới.”

Văn Phương cúp máy, nổ máy xe lái xe.

Trên đoạn đường lái xe về cơ quan, bất ngờ một chiếc mô tô phân khối lớn từ phía sau vọt lên, chạy lạng lách đánh võng ngay trước đầu xe của Văn Phương. Anh bấm còi, ra hiệu cho đối phương chạy đúng làn đường quy định, nhưng càng bấm, càng ra hiệu, thì chiếc xe mô tô đó càng tỏ ra lì lợm.

Anh chửi thề trong miệng:

“ Chết tiệt, sao lại có loại người thiếu ý thức như vậy chứ.”

Văn Phương vừa định lấy điện thoại liên hệ đội cảnh sát giao thông nơi gần nhất, thì thình lình gã đàn ông ngồi sau chiếc xe mô tô quay người ném mạnh vật lạ vào xe cậu. Do cú ném quá bất ngờ nên anh không làm chủ được tay lái, hoảng hốt bẻ vô lăng đâm “sầm” vào dải phân cách.

Chiếc xe bốc khói, túi khí bung kịp lúc nên cậu không ảnh hưởng đến đầu, thế nhưng phần cửa xe bị móp méo do cú đâm quá mạnh, khiến chân anh bị thương.

Chiếc mô tô gây án không phóng như bay về phía trước, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng bọn chúng đâu nữa.

Một số người dân chạy đến giúp lôi cậu ra ngoài, cũng may chỉ bị thương ở thương.

“ Khoan đã anh ơi, lấy giúp tôi bao thư và chiếc máy ảnh trong xe. Tôi chỉ cần hai thứ ấy.”

Một người nhìn anh thở dài nói:

“ Cậu vừa thoát chết đấy, không lo vết thương và bản thân mình trước đi xem có sao không lại lo lấy chiếc máy ảnh với bao thư.”

Văn Phương ngước lên nhìn ông ấy, cười hì hì, đáp:

“ Dạ, công việc của cháu nó gói gọn trong đấy cả, nó cũng quý như sinh mạng của cháu vậy.”

Một thanh niên quay lại xe, lúc sau quay lại đưa nó cho Văn Phương:” Đồ của anh đây, còn thứ gì quan trọng trên xe không? Tôi quay lại lấy giúp. Xe hư hỏng nặng thế kia chắc phải chờ cảnh sát giao thông đến kiểm tra rồi.”

“ Vâng, cảm ơn cậu và mọi người, vậy là đủ đối với tôi rồi.”

“Người đứng bên cạnh nói:

“ Này! Gọi xe đưa người ta tới bệnh viện mau đi, đã giúp thì giúp cho chót. Máu chảy nhiều thế kia cơ mà, phải đến bệnh viện băng bó lại chứ.”

Tai cậu ù đi, vết thương ở chân chảy máu quá nhiều khiến hai mắt Văn Phương hoa lên. Cậu lảo đảo gồng sức đứng dậy, nhưng vì vết thương đau quá nên lại ngồi phịch xuống.

“ Cậu cẩn thận chứ, cứ ngồi yên ở đó đi. Chúng tôi gọi xe cứu thương cho cậu rồi, chắc họ đang trên đường đến.”

Văn Phương kịp gọi báo cho Lưu Sở biết một tiếng, dặn Lưu Sở đừng đợi mình, hãy đến bệnh viện gặp mặt.
—-

Chiếc xe mô tô dừng lại bên cạnh chiếc ô tô mới bóng loáng. Người trong xe hạ kiếng xuống, đưa bao thư chứa đầy tiền cho hai người ông vừa đến, cất tiếng hỏi:

“ Hai cậu có chắc không ai phát hiện ra chứ? Làm ăn đừng sống nhăn nghe chưa.”

Một gã đáp:

“ Bà chủ yên tâm, chúng tôi đánh nhanh rút lẹ, biển số xe đã được đổi sang biển số giả. Chỉ cánh cáo hắn ta đừng có nhiều chuyện theo lời bà chủ dặn mà thôi.”

Bà ta ngước mắt nhìn hai người đàn ông, khoé môi cười khẩy, tỏ vẻ hài lòng gật gù nói:

“ Mau biến khỏi thành phố này một thời gian như lời chúng ta bàn bạc trước đó. Hắn là cảnh sát nên không dễ bỏ qua chuyện này đâu. Hiểu chưa?”

Hai gã cất tiền vào túi, gật đầu đáp:

“ Chúng tôi hiểu rồi, sẽ đi ngay trong chiều nay. À, lần sau mà cần người làm việc, cứ ới bọn tôi nhé, vẫn số điện thoại cũ.”

Bà ta quắc mắt nhìn hai gã, hừ tiếng, nói:” Còn tiếc cái sim điện thoại làm gì, mau ném nó đi cho tôi.”

Hai hã tái mặt, lắp bắp nói:” Vâng..vâng.. nhưng mà..”

Gã nói đến đây lập tức bị bà ta chặn họng:” Thôi, mau biến đi cho khuất mắt. Nên nhớ đừng để bọn công an đánh hơi thấy, kẻo phiền phức cả lũ đấy.”

Dặn dò xong, bà ta kéo kiếng xe lên, lái xe đi mất dạng.
——
Y tá vừa đẩy Văn Phương ra khỏi phòng cấp cứu, Lưu Sở vội chạy đến lo lắng hỏi:

“ Bác sĩ, tình hình bạn tôi sao rồi? Cậu ấy có gặp nguy hiểm gì không?”

Bác sĩ:

“ Bạn cậu không sao, tuy vết thương khá sâu nhưng may không ảnh hưởng đến xương. Chúng tôi đã may vết thương cho cậu ấy, hạn chế đi lại và cố gắng nghỉ ngơi ít bữa để vết thương mau lành.”

Nói xong, ông bác sĩ bảo y tá đẩy Văn Phương về phòng bệnh, nghỉ hết đêm nay ở đây theo dõi sáng mai, nếu tình hình khả quan thì có thể xuất viện.

Văn Phương nhìn Lưu Sở lo lắng cho mình đến nỗi mặt cắt không ra giọt máu, cậu cười hề hề, nói:

“ Trông cậu căng thẳng quá vậy Lưu Sở?”

Lưu Sở thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh đáp lời:

“ Khỉ gió nhà cậu, khiến mình đứng ngồi không yên, lo lắng chết đi được. Thấy cậu vì mình mà bị thương nên cảm thấy áy náy lắm.”

Văn Phương xua tay:

“ Mình không sao, vết thương có tí tẹo thế này có thấm gì đâu cơ chứ.”

Đợi y tá đi khỏi, Văn Phương lấy bao thư đưa nó cho Lưu Sở và nói:

“ Cậu xem cái này đi, xem nó có quen không?”

Lưu Sở tò mò mở ra xem, anh ngạc nhiên quá đỗi khi thấy đó là một bức tranh được vẽ không chuyên nghiệp.

“ Đây là gì thế? Sao cậu lại đưa cho mình bức tranh?”

“ Ờ thì chuyện là thế này…”

Văn Phương bất chấp chân mình đang đau, kể lại hết những chuyện mình vừa gặp. Rồi chỉ tay vào bức tranh đó mà rằng:

“ Cũng chả hiểu nó có ý nghĩa gì nữa. Còn cậu, cậu có ấn tượng gì với nó không?”

Lưu Sở lắc đầu:” Mình không, chẳng có ấn tượng gì!” Nói đến đây anh khựng lại, cặp lông mày khẽ chau, ngẫm nghĩ mơ hồ. Là anh đang sục sạo lại trí nhớ, xem bức tranh này có điểm gì quen. Mãi một lúc sau, hai mắt anh mở bừng, giơ bức tranh nói với Văn Phương.

“ Đúng rồi, là mùi trầm hương. Loại giấy này có toả ra mùi trầm.”

Văn Phương hỏi:

“ Cậu nhận ra mùi hương này quen thuộc à? Cũng bình thường thôi mà. Cơ mà nó đặc biệt ở chỗ nào?”

“ Đặc biệt ở mùi hương đấy cậu. Trong vụ án mạng của bác sĩ Trần Văn Tấn xảy ra tại căn chung cư mà ông ấy thuê, khắp cả phòng đều tràn ngập mùi hương trầm này. Bằng một cách nào đó mà hung thủ đã lợi dụng mùi trầm để át đi mùi tử khí. Trong lời khai của nữ y tá, cô ấy cũng xác nhận đã vô tình đụng phải hai người lạ mặt ngay trước cửa phòng của bác sĩ Tấn, và trên người họ cũng tỏa ra mùi trầm.”

“ Lại có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên vậy ư?”

“ Lưu Sở gật đầu:

“ Đúng vậy, chỉ tiếc camera ở chung cư vào thời gian xảy ra án mạng lại bị hỏng, tiếc thật. Đến bây giờ vẫn chưa xác minh được danh tính của hai người họ.”

Văn Phương im lặng trong giây lát, chẹp lưỡi nói:

Bình thường chung cư đều có bảo vệ canh gác, ra vào không phải dễ. Chẳng nhẽ danh sách người ở, khách đến thuê lại không có?”

Lưu Sở thở dài, lắc đầu:

“ Có cả chứ, nhưng họ đăng ký thuê bằng căn cước công dân giả. Khi tìm đến nơi ngay cả chủ của tấm căn cước công dân cũng ngỡ ngàng đến ngớ người.”

“ Xem ra chuyện này bọn chúng lên kế hoạch cả rồi, còn khá chu toàn kỹ lưỡng.”

“ Ừ! Cậu nói đúng đấy.”

Lời Lưu Sở vừa dứt, điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Là mẹ anh gọi đến. Vừa mới nghe mới máy, bên kia đầu dây đã vọng đến tiếng khóc thút thít của mẹ mình:

“ Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc thế!”

Bà Thuỷ rưng rưng nước mắt, lo lắng nói:

“ Thì em gái con đó, cả ngày hôm nay không thấy con bé gọi về, mà liên lạc cũng không được. Lưu Sở, con có cách nào liên hệ với em con không? Chứ mẹ lo cho con bé quá.”

Lưu Sở thở dài, trấn an:

“ Trời đất, con bé đi chơi tận vùng sâu vùng xa, sóng trên ấy yếu khó liên lạc là phải rồi mẹ. Thôi mẹ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá, khi nào điện thoại có sóng con bé sẽ tự khắc liên hệ về nhà mà.”

“ Nhưng mẹ lo lắm!”

Lưu Sở phải an ủi mãi mẹ anh mới chịu cúp máy. Văn Phương cười xòa, hỏi:” Sao rồi, mẹ cậu bác ấy vẫn khỏe chứ? Lâu lắm mình không qua thăm ông nội và hai bác.”

Lưu Sở:

“ Ờ, cảm ơn cậu, ông nội và bố mẹ mình khoẻ cả.”

Văn Phương:

“ Chắc con nhóc Nga My lớn lắm rồi nhỉ, mình nhớ gặp con bé lần gần đây nhất vào năm nó học lớp 11.”

“ Con bé ấy hả, lớn rồi. Đã ra dáng một thiếu nữ, thêm chút bướng bỉnh cứng đầu cố chấp.”

“ Thì con gái mà, đa phần là vậy.”

Vừa nói, Văn Phương vừa nhìn ra ngoài cửa tựa như đang trông ngóng một ai đó. Lưu Sở thấy vậy, thở dài nói:

“ Khỏi ngóng người ta đi ông kễnh. Cô nàng đi công tác dưới tỉnh lẻ từ hôm qua rồi. Ngày mai mới về lại thành phố.”

Văn Phương cười hề hề, gãi đầu ngượng ngùng nói:” À ra vậy.”

“ À mà, cậu nghỉ ngơi đi. Mình quay về cơ quan lo cho xong chút công việc. Tối mình chở A Mộc ghé thăm cậu. Thế cậu muốn ăn gì sẵn tiện mình mua mang vào cho?”

Văn Phương trả lời:

“ Thôi mua cho mình cho bát bún giò heo cũng được. Chân đau quá, ăn cơm không nổi.”

“ Nhưng mà này, cậu thật sự không muốn báo cho bố mẹ cậu một tiếng thật đấy hả?”

Văn Phương thở hắt ra một hơi, giọng buồn bã nói:

“ Mình không, sau khi chia tay với Kim Hiền mình và gia đình đã xảy ra mâu thuẫn, từ đó có khoảng cách vô hình khiến mình bị ác cảm mỗi khi trở về nhà. Sau chuyện đó hơn một năm mình đã chuyển ra ngoài ở riêng. Mà cậu cũng biết công việc của chúng ta bận đến mức nào rồi mà.”

Lưu Sở đứng dậy, vỗ vỗ vai Văn Phương, an ủi:

“ Chuyện đã qua lâu rồi mà, hai bác làm vậy là vì lo cho tương lai của cậu. Với con cái, cha mẹ luôn mong muốn con cái khôn lớn thành người, yên bề gia thất, sống cuộc đời hạnh phúc thì cha mẹ mới yên lòng. Mặc dù đôi khi sự lo lắng yêu thương của họ có hơi thái quá, và không hiểu cho nỗi lòng của con cái. Song suy cho cùng, họ vẫn là người thân luôn bên cạnh mình. Còn bây giờ, cậu nghỉ ngơi đi, tối mình quay lại đây với cậu. Chuyện cậu bị thương không muốn báo cho gia đình biết, mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu.”

Nói xong Lưu Sở rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đi anh đặc biệt dặn dò cậu bạn:

“ Lần này hai gã kia ra tay với cậu là muốn gửi gắm lời cảnh báo đừng bới móc đi sâu hay cố tìm hiểu về cô gái ấy. Cậu nên cẩn thận, đêm nay mình sẽ ngủ lại với cậu.”

Văn Phương gật đầu:” Vậy cũng được, ngủ ở đây một mình cũng buồn.”

“ Cậu nghỉ ngơi đi, tối mình ghé qua.”

Còn một mình Văn Phương ở lại. Anh nằm trên giường suy nghĩ về những lời Lưu Sở nói khi nãy. Và nhận ra rằng, cũng đã đến lúc phải quay về, nơi gọi là nhà.
—-
Xế chiều, bà Xuân vừa về đến nhà thì vô tình nghe thấy con trai mình đang nói chuyện điện thoại với bên bất động sản:

“ Tôi chỉ yêu cầu có mỗi một căn nhà mà bên các cậu cũng làm không xong. Nghe này, trong ba ngày nữa, nếu bên các cậu không đưa tôi căn nhà tôi yêu cầu thì thỏa thuận mua bán của chúng ta trước đó xem như bị huỷ bỏ. Khi đó, tôi sẽ chuyển sang mua chung cư.”

Nói xong, Tuấn Phong tức giận cúp máy. Yến Lương bước đến nhẹ giọng khuyên nhủ:

“ Anh, em vẫn muốn sống ở đây với bố mẹ. Hay là…”

Yến Lương nói chưa hết câu đã bị Tuấn Phong cản lời:

“ Lần này anh quyết định rồi em đừng cản. Em xem, người ngợm em chi chít vết thương thế này có giống con người không em. Em đau, anh xót. Phải đứng giữa mẹ và vợ anh cũng không biết phải làm sao. Chi bằng đưa em ra ở riêng, anh thấy yên tâm hơn mỗi khi đi công tác xa nhà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.