Quỷ Hồn

Chương 30



Từng câu nói của Tuấn Phong như con dao đâm thẳng vào tim bà Xuân, bà cảm giác như bị chính con trai mình phản bội, mà người cướp mất tình yêu của con trai dành cho bà không ai khác chính là Yến Lương, cô con dâu bà ghét cay ghét đắng.

Bà Xuân đứng im lặng, lắng nghe hai vợ chồng con trai nói chuyện.

Yến Lương nói:

“ Em hiểu anh mà, nhưng anh là con trai một, anh dọn ra ngoài ở thì ai chăm sóc bố mẹ? Với lại em chịu đòn quen rồi, anh đừng lo cho em.”

Tuấn Phong cương quyết nói:

“ Ý anh đã quyết sẽ không ai thay đổi được. Lần trước mẹ đánh em đến sảy thai, chỉ cần mỗi khi nhớ đến chuyện đó anh rất muốn hận mẹ. Nếu con chúng ta còn sống, thì nó cũng hơn hai tuổi rồi.”

Yến Lương rơi nước mắt. Lần đó, khi hay tin cô mang thai, cứ tưởng bố mẹ chồng sẽ vui lắm, sẽ vì đứa cháu cô đang mang mà mở rộng vòng tay chấp nhận cô làm dâu. Nhưng nào ngờ, trong một lần Tuấn Phong ra nước ngoài công tác, bà Xuân cùng con gái Lý Phương Anh đã ác tâm lên kế hoạch đánh Yến Lương đến sảy thai. Sau chuyện đó, Tuấn Phong nằng nặc đòi đưa vợ ra ở riêng, song vì bà Xuân dọa tự tử nên anh chấp nhận ở lại.

Tuấn Phong:

“ Lần này anh không thể mềm lòng trước mẹ nữa. Nhu nhược bao năm vậy đủ rồi. Đã đến lúc em cần nghỉ ngơi, đừng sống vì ai cả, hãy sống vì bản thân mình trước đã, rồi hẵng nghĩ đến người khác. Vậy được không em?”

Yến Lương bật khóc, sà vào vòng tay ấm áp của chồng mà thổn thức. Tuy bố mẹ chồng đối xử với cô không tốt, song bù lại cô có một người chồng hết mực yêu thương mình.

Bà Xuân âm thầm rời đi, hai tay siết chặt nắm đấm, miệng nghiến răng đến lệch mồm, trong thâm tâm đang nghĩ:” Hừm! Tất cả tại con nhỏ nhà quê đấy mà ra, nếu không Tuấn Phong nó đâu ghét mình đến vậy. Cô cứ đợi đấy, xem ngày mai tôi xử cô như thế nào.” Nỗi căm ghét con dâu lại dâng trào trong lòng bà thêm gấp bội phần.
——
Buổi tối, khi Lưu Sở và A Mộc chuẩn bị đến bệnh viện thăm Văn Phương, thì bà Thuỷ mẹ anh gọi lại.

“ Lưu Sở, cho bố mẹ gửi lời hỏi thăm cậu ấy. Còn giỏ quà này đích thân mẹ chọn. Nhắn với Văn Phương khi nào khoẻ đến nhà mình chơi con nhé.”

Lưu Sở mỉm cười gật đầu, toan quay người đi tiếp bà Thuỷ lần nữa lại lên tiếng:

“ Em gái con nó vẫn chưa gọi điện về nhà, mẹ cũng chưa liên lạc được với con bé. Hay lát nữa hai đứa đi ngang qua nhà Phương Anh, ghé đó hỏi thăm tin tức em gái con xem sao?”

Biết mẹ lo lắng cho em gái, không ghé qua đó hỏi chắc đêm nay bà lại thức khóc nguyên đêm. Lưu Sở đành gật đầu, trấn an:” Vâng, vậy lát tiện đường con ghé nhà Phương Anh, có gì con báo với mẹ sau. Cơ mà mẹ đừng lo lắng quá, em gái con lớn rồi, phải để con bé đi khám phá và trải nghiệm, như vậy nó mới khôn ra được.”

Bà Thuỷ nghe xong lầm bầm trong miệng, cũng chẳng biết bà đang nói gì.
—-

Ngồi trên xe, Lưu Sở hỏi:

“ A Mộc này, mùi hương trên bức tranh tôi đưa cậu xem hồi chiều, cậu có cảm nghĩ gì không?”

A Mộc gật gù, trả lời:

“ Chất liệu giấy vẽ bức tranh là loại giấy thường, bởi vốn dĩ gỗ trầm rất quý hiếm, cũng không phải là loại chuyên làm giấy vì giá thành nó khá đắt đỏ. Theo tôi nghĩ, tờ giấy đó được tẩm nguyên liệu mang mùi hương trầm, chứ không phải mùi vị sẵn có.”

“ À, thì ra vậy. Hồi chiều tôi ghé cơ quan nhờ mấy cậu đồng nghiệp tìm thử dấu vân tay có sót lại trên bao thư và cả bức tranh không, nhưng ngoài dấu vân tay của tôi, Văn Phương và cậu sinh viên kia ra thì không còn bất cứ dấu vân tay nào khác. Lạ thật! Sao chuyện này tôi cảm nhận nó đang phức tạp lên từng ngày, có khi nào hung thủ đang chơi xỏ chúng tôi không?”

A Mộc ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

“ Theo cảm nhận của cá nhân tôi lại thấy hung thủ đang cố tạo ra một trò chơi, cốt là muốn đưa tất cả những ai có liên quan vào tròng. Người tham gia trò chơi sẽ cảm nhận họ bước vào một thế giới huyền ảo, luẩn quẩn trong một vòng tròn không tìm thấy đường ra. Trong khi đích đến ở ngay trước mắt.”

Lưu Sở im lặng trong giây lát, nói tiếp lời:” Xem ra suy nghĩ của cậu tuy hơi vô lý nhưng lại rất thuyết phục. Bốn trong năm băc sĩ trong ekip đã chết, chỉ còn lại một người sống sót, từ ngày đó đến hôm nay mọi thứ vẫn yên ổn, có vẻ như sau khi đạt được mục đích hung thủ cuối cùng cũng chịu dừng tay.”

A Mộc cười nhạt, khẽ lắc đầu:

“ Chưa đâu, cuộc chiến bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.”

Sau câu nói của A Mộc, Lưu Sở phanh xe gấp gáp, đến nỗi làm toàn thân A Mộc bị nhoài người ngả về phía trước. Lưu Sở nhìn A Mộc, nghiêm mặt nói:

“ Ý cậu là sao?”
“ Anh làm tôi hết hồn! Xém chút tim nhảy ra khỏi lồng ngực.”

Lưu Sở ngẫm nghĩ một lúc, anh lẩm trong miệng:” Nếu đây là một trò chơi do hung thủ giăng ra thì nạn nhân chính là con mồi. Như vậy chẳng phải những bệnh nhân được thay ghép nội tạng và mô năm xưa là những con mồi tiếp theo?”

A Mộc nghe thấy, gật gù nói tiếp lời:

“ Lập luận của anh lần này đúng. Anh nghĩ xem, nếu người thân của anh gặp nạn, bị người ta lừa lấy hết nội tạng đem bán, thì anh sẽ ôm hận kẻ đã gây ra chứ?”

Lưu Sở gật đầu:

“ Có, rất hận là đằng khác.”
“ Vậy thì đúng rồi, trong chuyện này cũng vậy. Tôi đoán người thân của cô gái kia đang từng bước tiếp cận các nạn nhân và trả thù từng người, từng người một. Bây giờ anh nắm được hết thông tin những gia đình có con cháu cấy ghép nội tạng từ cô gái ấy, thì sẽ giảm bớt được rủi ro. Hoặc ngược lại, tìm cho ra cô gái ấy là ai, ở đâu, từ đó mới biết thân nhân cô gái còn những ai? Những việc khác chắc tôi không nói ra anh cũng biết bước tiếp theo phải làm thế nào.”

“ Quan trọng là chúng tôi không điều tra được bất cứ thông tin nào liên quan đến gia đình cũng như bản thân cô gái hiến tạng. Khi hỏi đến bên phía bệnh viện cũng chỉ trả lời qua quýt cho xong, rằng tất cả hồ sơ bệnh án năm đó đã bị thất lạc.”

Nói đến đây, Lưu Sở thở dài. Anh chưa khi nào cảm thấy công việc bế tắc như hiện tại. Càng cố tìm cho ra sự thật, càng mù mịt như màn sương đêm.

Lưu Sở lái xe đi tiếp. Nói với A Mộc:” Bây giờ chỉ trông mong vào một người duy nhất mà thôi, chính là bác sĩ Hoà, Đặng Thái Hoà.” Nói đến đây Lưu Sở ngừng trong giây lát, rồi anh tự ngẫm nghĩ trong đầu:” Phải rồi, ngày mai mình đi gặp ông ấy một chuyến mới được. Biết đâu lại tra ra chút manh mối.”
—-
Lưu Sở dừng xe trước căn biệt thự sa hoa lộng lẫy, trước khi mở cửa bước xuống, Lưu Sở dặn A Mộc:

“ Cậu ngồi đây đợi tôi một chút, tôi vào có chút việc rồi ra ngay.”

A Mộc gật đầu.

Lưu Sở bấm chuông, một lúc sau bà giúp việc chạy ra mở cửa, thấy người lạ đến bà ấy ngờ vực hỏi:

“ Cậu đến tìm ai?”

Lưu Sở:

“ Dạ, cháu đến tìm cô Phương Anh.”
“ Cô chủ nhà chúng tôi đi du lịch rồi, đến cuối tuần cô ấy mới về.”
“ Vậy bà cho cháu vào gặp bác gái một chút, cháu có việc muốn hỏi.”

Bà giúp việc nhìn từ đầu đến chân Lưu Sở một lần, ánh mắt đầy nỗi hoài nghi. Lưu Sở thấy vậy mỉm cười nói:

“ Trời ơi, cháu là người đoàng hoàng mà, cháu tên Sở, anh trai của Nga My, cũng chính là bạn thân của cô Phương Anh.”

Nghe Lưu Sở nói xong bà giúp việc mới buông bỏ hết hoài nghi, lật đật mở chốt cổng, nhìn anh cười rồi nói:

“ Ấy chết, cậu thông cảm, tại tôi chưa gặp cậu đến đây bao giờ.”

“ Vâng, thôi không sao. Bà cho cháu vào gặp bác gái có chút việc.”

Bà giúp việc mở rộng cánh cửa mời Lưu Sở vào, trước khi đóng cổng còn cẩn thận đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng rồi mới quay vào nhà theo Lưu Sở.

“ Bà chủ, có khách đến tìm bà này!”

Bà Xuân vừa từ bếp bước ra, thấy Lưu Sở đến ngạc nhiên hỏi:” Cậu là…”

“ Dạ chào cô, cháu tên Sở, anh trai của Nga My.”

Bà Xuân cười, vỗ đùi đét cái, mời Lưu Sở ngồi xuống uống nước và hỏi:

“ Ấy chết, nhận không ra cậu. Thế cậu đến đây tìm tôi có việc gì?”

Nhấp hớp trà nóng xong, Lưu Sở mới thưa chuyện:

“ Chẳng là Nga My em gái cháu đợt này con bé đi chơi cùng team với Phương Anh nhà cô, vậy cô cho cháu hỏi hôm nay Phương Anh có liên hệ về nhà chưa ạ? Và nơi mấy đứa đến thuộc tỉnh nào?”

Nghe Lưu Sở hỏi, bà Xuân thoáng giật mình. Trước khi đi Phương Anh cũng chỉ nói với bà sẽ lên Tây Bắc một chuyến làm sinh nhật với đám bạn trên đó, còn ở tỉnh nào bà lại quên không hỏi. Thừ người ra một lúc, bà Xuân nhìn Lưu Sở lo lắng nói:

“ Thôi chết, cháu hỏi cô mới nhớ. Cô chỉ biết tụi nhỏ đi Tây Bắc, còn cụ thể ở đâu cô chưa nắm rõ. Hôm qua Phương Anh gọi điện về báo mấy đứa đến nơi an toàn rồi, vừa tới homestay ổn định chỗ ở. Còn hôm nay, hình như..hình như…chưa gọi về thì phải.”

Lưu Sở trấn an, nói:

“ Vậy chắc cô biết mấy người bạn cùng đi với hai em ấy, cô thử liên hệ hỏi xem lịch trình mấy đứa đi những đâu ạ? Cô cũng đừng lo lắng quá, chắc mấy đứa mải chơi quên gọi điện về thôi. Thanh niên bây giờ tụi nó ham chơi lắm mà cô.”

Bà Xuân chớp chớp mắt, gượng cười gật đầu:

“ Cậu nói cũng đúng. Đợi tôi liên hệ với mấy phụ huynh còn lại xem sao, có gì ngày mai tôi báo cho cậu biết.”

Bà Xuân tiễn Lưu Sở ra cổng, đến khi quay vào nhà bà Xuân nhìn thấy cảnh hai vợ chồng Tuấn Phong – Yến Lương tình tứ đi dạo ngoài vườn hoa, trong lòng bà càng thêm căm ghét.
—-
Sáng sớm hôm sau, khi Tuấn Phong vừa đi làm, bà Xuân đã cho người gọi Yến Lương lên phòng ngồi nói chuyện.

Bà đặt tờ giấy ly hôn soạn sẵn trên bàn, ép Yến Lương ký:

“ Mày mau ký đi. Chỉ cần cô đồng ý ly hôn với con trai tôi, tôi sẽ chia cho cô một số tiền kha khá, đủ để cô sống sung sướng đến hết phần đời còn lại.”

Yến Lương nhìn tờ giấy trên bàn, đôi vai run rẩy lắc đầu nguây nguẩy đáp:

“ Không, con không muốn ký. Con xin mẹ hãy chấp nhận con làm con dâu. Con hứa sẽ khuyên anh Tuấn Phong sống ở đây cùng bố mẹ, chúng con sẽ không chuyển ra ngoài sống nữa.”

Bà Xuân hừ lạnh, đay nghiến:

“ Cái thứ quê mùa như cô mà xứng với con trai tôi, xứng làm dâu nhà này à? Loại người nghèo hèn như cô sinh ra ở đâu thì hãy quay về đó. Đấy mới là nơi xứng với cô.”

Nói xong, thấy Yến Lương không nói gì bà Xuân tỏ ra bực tức, bưng nguyên chén trà nóng tạt thẳng vào mặt Yến Lương, quát:

“ Mau ký đi, đừng để tôi phải nổi điên.”

Yến Lương đứng phắt dậy, nhìn bà Xuân lắc đầu:” Không, con không muốn. Mẹ đừng ép con.” Nói xong cô bỏ chạy về phòng.

Bà Xuân nổi điên đứng dậy chỉ tay theo hướng Yến Lương chạy, la mắng rần trời:” Cái thứ vô giáo dục, đã nghèo tiền bạc lại nghèo cả nhân cách bà cách ửng xử. Cô tưởng cứ không muốn ký là được sao? Chuyện này chưa xong với tôi đâu.” Hừm!!!

Chưa nguôi cơn tức, con bé người làm từ ngoài sân chạy vào đưa cho bà Xuân một bao thư và nói:

“ Bà chủ, có người gửi thư cho bà ạ.”

Bà Xuân nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bao thư ngạc nhiên hỏi:

“ Thứ chết giẫm gì nữa đây? Thời buổi này cần gì alo là xong, bày đặt viết thư chi cho mệt?”

“ Dạ con không biết, nghe tiếng chuông cổng vang lên đến khi chạy ra đã không thấy có ai ngoài đó bà ạ. Chỉ có bao thư này được cài trên vách cổng mà thôi.”

Con bé người làm trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.