Quỷ Hồn

Chương 4: Nhân chứng cuối cùng



Ngừng một lúc, Kim Hiền nói tiếp:

– Dựa vào khám nghiệm sơ qua và quá trình phân huỷ trên xác chết, mình có kết luận những nạn nhân này đã tử vong vào khoảng hơn năm ngày trước đó. Hiện trường vụ án không có gì xáo trộn hay có dấu hiệu bị xê dịch, chỉ có con dao trong tay viện trưởng là hung khí duy nhất còn sót lại ở hiện trường. Tuy nhiên, muốn biết hung khí đó có trực tiếp gây ra những cái chết cho nạn nhân không, thì vẫn phải chờ bên pháp y làm giám định.

– Ai là người phát hiện ra nạn nhân thế?
Lưu Sở hỏi:

-Là người người làm vườn của chủ nhà. Ông ấy về quê thăm người thân vừa mới quay lại làm việc thì phát hiện án mạng. Ông ấy có đủ bằng chứng chứng minh mình vô tội.

Lưu Sở ngẫm nghĩ một lúc gật gù, nói:
-Mọi chuyện diễn ra sao có thể trùng hợp một cách ngẫu nhiên như vậy?

Hai người sánh bước bên nhau, Kim Hiền chỉ vào tư thế chết của hai nạn nhân và hỏi:

– Lưu Sở, cậu đã từng phá rất nhiều vụ án, dưới con mắt của một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm như cậu, khi nhìn vào gương mặt của hai nạn nhân trẻ cậu có kết luận gì không?

Lưu Sở nhìn vào tấm hình do Kim Hiền chụp, cậu xoáy sâu vào đôi mắt nạn nhân chợt nhận ra một thứ, đó chính là nỗi sợ hãi trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Lưu Sở khựng chân, chỉ vào điểm cậu nghi ngờ và nói:

-Chính là đôi mắt. Những nạn nhân trước khi chết mà hai mắt hơi trợn lên, phần miệng hả ta, lòng tử trong mắt sẽ không được tự nhiên, chứng tỏ trước khi chết họ phải chứng kiến cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng.

Kim Hiền gật đầu, tán thành với cách phân tích của Lưu Sở. Song ở đây đã xảy ra chuyện gì đáng để họ kinh ngạc trước khi bị sát hại, có lẽ câu trả lời nằm ở nạn nhân còn sống sót, bởi lúc đó, các Camera trong nhà đều bị vô hiệu hoá.

Lưu Sở đọc xong bản khám nghiệm hiện trường,đưa nó cho Kim Hiền ngước lên thắc mắc hỏi:

– Cô bé ấy đâu rồi? Ý mình muốn hỏi nhân chứng sống sót sau thảm án.

Kim Hiền trả lời:” Cậu đi theo tôi.” Vừa bước đi, Kim Hiền vừa nói với Lưu Sở:” Tình trạng cô bé không được tốt lắm, nhất về mặt tâm lý. Cũng may con bé lớn rồi nên tự biết cách tìm thức ăn sinh tồn trong khoảng thời gian sống chung với xác chết.”

Lưu Sở gật gù, nghiến răng nói:” Đây có lẽ sẽ là cú sốc tình thần lớn nhất mà cả đời này con bé khó mà quên được.”

Họ bước ra khỏi căn phòng hiện trường, tiến về phía gian phòng cuối hành lang. Thình lình một bóng người vọt ra khỏi phòng chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Báo hại hai người rùng mình ớn lạnh.

– Là người hay ma? Kim Hiền lẩm nhẩm trong đầu, song cô vẫn im lặng kiềm chế mọi cảm xúc.

Lưu Sở toan lên tiếng thì có thêm một bóng người vụt ra khỏi phòng, may thay lần này đích thị là bóng người. Cô ấy dừng lại trước mặt hai người họ thở hổn hển nói trong sự lo lắng:

– Cô cậu có thấy cô chủ tôi chạy ngang qua đây không?

Kim Hiền cất tài liệu vào túi, ngạc nhiên hỏi cô bảo mẫu:
– Chị nói gì cơ, cô bé đã tự động chạy ra khỏi phòng ư?

Cô bảo mẫu run rẩy, đáp:
– Vâng..vâng. Ban ngày tôi phải làm thêm nhiều công việc khác kiếm sống nên cơ thể cảm thấy hơi mệt mỏi, khi được cảnh sát mời đến đây ở cùng cùng cô chủ cho cô ấy bớt sợ tôi đã sơ ý ngủ thiếp đi hồi nào không hay. Lỗi là do tôi, bây giờ cô chủ không biết đã chạy đi đâu nữa. Tôi xin cô cậu tìm giúp cô ấy về đây, nếu cô chủ không hay bị gì thì tôi làm sao ăn còn mặt mũi dám đứng trước mộ của ông bà chủ.

Vừa nói cô bảo mẫu vừa khóc.

Qua cuộc trò chuyện, hai người được biết cô bảo mẫu đã làm giúp việc cho gia đình nạn nhân từ nhiều năm về trước, nhưng là làm giúp việc và trông trẻ theo giờ chứ không phải làm nguyên ngày và ăn ngủ tại gia. Vì vậy ngoài những lúc không đến đây làm việc thì cô ấy sẽ đi tìm các công việc khác để làm thêm kiếm thêm kế sinh nhai. Có một lời khai của cô bảo mẫu khiến cả hai nghe xong cảm thấy ngạc nhiên, đó chính là đích thân ông viện trưởng nhắn tin bảo cô bảo mẫu không cần tới nhà làm giúp việc nữa. Tin nhắn vẫn còn ở trong điện thoại, nhìn mốc thời gian cho thấy tin nhắn được gửi đi vào thứ 5 tuần trước, hôm nay là ngày thứ 4 tuần sau, phán đoán nạn nhân tử vong trước đó trong báo cáo pháp y của Kim Hiền thu thập hoàn toàn trùng khớp.

-Chuyện là vậy đấy cô cậu. Không ngờ chỉ mấy hôm không đến đây làm việc thì gia đình ông chủ lại xảy ra chuyện. Tội nghiệp nhất vẫn là cô chủ, còn nhỏ tuổi vậy mà đã…

Cô bảo mẫu nói đến đây thôi không nói tiếp nữa, hai mắt rơm rớm nước. Cả ba đang rơi vào trầm mặc thì bị tiếng thét phía bên kia làm cho giật mình.

-Là tiếng hét của cô chủ.
Cô bảo mẫu nhìn theo hướng phát ra tiếng động nói.

Lưu Sở vội vàng lao theo hướng có tiếng thét, miệng không quên hối thúc:
-Bên kia, chúng ta qua đó mau.

Đến nơi, cảnh cửa phòng bếp được khép hờ, mùi máu tanh tưởi từ bên trong xộc thẳng vào khoang mũi nghe nợm cổ. Linh tính đoán có chuyện chẳng lành, Lưu Sở kéo cô bảo mẫu và nói Kim Hiền lùi lại phía sau, một mình cậu rón rén đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng hãi hùng đập ngay vào mắt cậu. Bên kia, cô bé ngồi thu lu run cầm cập trong xó bếp, bên cạnh là bãi máu đỏ tươi văng bắn tung toé. Không chỉ dưới nền nhà, mà ngay cả những vật dụng xung quanh và cả trên người đứa bé gái đều loang lổ đầy vết máu, đầu tóc xõa rũ rượi rối như tổ quạ, che kín gần hết gương mặt non nớt.

-Ổn rồi, ổn rồi, đã có chú ở đây. Cháu đừng sợ!

Lưu Sở định lao đến ôm đứa bé vào lòng an ủi vỗ về, nhưng khi chân cậu vừa nhích lên được hai bước thì thình lình con bé vùng dậy bất ngờ. Sẵn con dao còn nắm chặt trong tay bắt đầu tự huỷ đi mười đầu ngón tay của mình bằng cách lóc từng miếng da trên đó. Hành động nhanh đến nỗi Lưu Sở không kịp trở tay, khi cậu khống chế được cô bé cũng là lúc cậu nhận ra mười hoa tay trên đầu các ngón đã bị huỷ hoại, để lộ ra các ngón tay đỏ chon chót, máu nhiễu xuống nền nhà ướt đẫm đôi chân bé nhỏ.

Cô bảo mẫu sợ hãi thét lên tiếng rồi nằm vật ra đất bất tỉnh.

Kim Hiền lao đến dùng vải quấn lên tay cô bé sơ cứu rồi quay sang trấn an Lưu Sở:

-Con bé tự huỷ hoại đôi tay mình trước khi chúng ta đến, không phải lỗi do cậu chậm trễ cứu người đâu Lưu Sở à.

Lưu Sở biết chứ, nếu không phải con bé tự huỷ hoại mười hoa tay của mình từ trước thì sao nó có thể tự huỷ hoại tay mình một cách thuần thục nhanh như chớp trước mắt cậu được, song tâm lý của cậu lúc này vẫn tự trách mình không làm tròn nghĩa vụ. Nhưng sao con bé lại có những hành động dại dột như vậy? Đó mới là câu hỏi khiến cậu bận tâm nhất lúc này.

-Gọi cấp cứu đi, mình ổn.

Lúc này, tốp cảnh sát khác cũng ập đến, một viên cảnh sát tái mặt lắp bắp nói:
-Lúc nãy đang đứng trước cửa phòng cô bé, tôi nhận được tin nhắn từ cấp trên bảo xuống sân làm việc khác, công việc canh giữ nhân chứng sếp sẽ giao cho người khác. Vậy mà…

Viên cảnh sát khác cũng nói tiếp lời:
-Cả tôi cũng vậy, đang chụp hiện trường bỗng dưng nhận được lệnh không cần chụp nữa, cấp trên truyền lệnh đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng nên sẽ giao cho bên khác đảm nhiệm. Xuống đến sân thì thấy cũng tất bật với công việc mình đang làm. Hỏi ra mới biết chẳng có cấp trên nào ban lệnh như vậy.

Viên cảnh sát cao cấp bên cạnh, nói:
-Chuyện này tôi sẽ cho điều tra sau, còn trước mắt phải giữ an toàn cho nhân chứng trước đã. Từ giờ không ai được để xảy ra sơ xuất, vì hung thủ rất dễ còn muốn quay lại giết người bịt đầu mối.

Tiếng xe cứu thương vang lên từ ngoài đường dội đến làm cho A Mộc muốn ngồi im cũng không được. Cậu đứng dậy, chầm chậm bước đi trên hành lang không một bóng người. Không hiểu sao nơi đây lại trở nên u ám đến dị thường, âm khí bao phủ, bầu chết chóc tang thương gợi cậu nhớ đến những lời sư phụ dặn. Cậu đứng lặng im nhắm nghiền đôi mắt, hít một hơi thật sâu cảm nhận rồi mở ra từ từ, bỗng ánh mắt khựng lại phía một gian phòng.

Tiếng gọi của Lưu Sở sau lưng vang lên làm A Mộc giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ mông nung:

– A Mộc, chúng ta về nhà thôi!
A Mộc quay người lại, hỏi:
– Anh lo xong công việc rồi chứ?
Lưu Sở lắc đầu, thở dài:
– Vẫn chưa, nhưng trời khuya rồi, tôi chở cậu về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ quay lại đây kiểm tra lần nữa.
A Mộc nhíu cặp chân mày, ngơ ngác hỏi:
– Tại sao phải vậy? Nếu vì tôi làm anh phân tâm công việc thì tôi tự bắt xe về nhà được mà.
Lưu Sở bước đến, vỗ vai, nói:
– Không phải vì cậu mà làm tôi phân tâm, nhưng những thứ cần xem tôi đã kiểm tra xong, chỉ có điều nhiều câu hỏi chưa được lý giả.

Nói xong Lưu Sở kéo A Mộc đi, cậu dặn dò Kim Hiền đủ thứ trước khi rời khỏi hiện trường. Lúc hai người đi ngang qua một căn phòng thì chân A Mộc đột ngột khựng lại.

– Cậu sao thế? Có phát hiện gì à?
A Mộc lặng thinh, chậm rãi bước đến trước căn phòng khép kín cửa, đặt bàn tay lên đó nhắm nghiền mắt ngẫm nghĩ trong trầm lặng. Một lúc sau cậu mới bừng tỉnh, thở hắt ra một hơi rồi hỏi:

– Đây là phòng của nạn nhân hả anh Lưu Sở?

Lưu Sở lắc đầu, trả lời:
– Tôi cũng không rõ, nhưng Kim Hiền nói hai phòng nạn nhân nằm không sát nhau, nếu bên này là phòng của đôi vợ chồng trẻ thì tôi đoán đây chính là phòng của cô con gái.

– Tôi vào được chứ?

Lưu Sở đứng suy nghĩ một lát, thấy ngoài hành lang không có ai mới gật đầu nói:” Được, để tôi đưa cậu vào!”

Cạch…kèn..kẹt..kẹt..kẹt..

Tiếng bản lề cửa vang vọng bốn bề giữa đêm khuya vang lên, tạo cho người ta cảm giác rờn rợn. Cũng may cả hai đều là dân trong nghề, một bên phá án, một bên trừ tà bắt ma nên chắc họ đã quen với những tiếng động lạnh gáy.

Lưu Sở kéo A Mộc lùi lại, rút đôi găng tay ra đeo vào rồi nói với cậu:” Để tôi, bất kỳ mọi ngóc ngách nào trong ngôi nhà này đều có thể là nơi hung thủ hành động, cậu tay không đừng nên tùy tiện động vào bất cứ thứ gì.”

Đeo bao tay xong, Lưu Sở đưa thêm một đôi găng tay cho A Mộc, dặn cậu đeo nó vào tay thì có thể sờ vào những thứ cậu muốn.

Mùi ẩm mốc bốc lên, cứ như lâu lắm không có ai đặt chân vào đây. Khi đèn được bật sáng, không gian trong phòng rõ nét hẳn, mọi thứ khiến cả hai đầy kinh ngạc. Họ không thể ngờ rằng ở trong tòa biệt thự sa hoa này lại còn tồn tại một gian phòng chất chứa đầy rác thải.

Lạ thay, điều hòa trong phòng đang bật, cửa sổ cũng để mở, chắc sau khi có người vào phòng đã mở để mùi hôi thoát đi. Chân tường chấy đầy đồ ăn vặt, nước uống và mì ăn liền, còn có một dãy búp bê vải được xếp ngay ngắn trên giường ngủ, mặt mũi chúng nhem nhuốc bẩn bỉu giống như vừa được nhặt về từ bãi rác thải. Không chỉ bên phía chân tường, mà ngay cả khắp sàn nhà đâu đâu cũng có bao bì đồ ăn liền và các loại thức ăn nhanh khác. Lưu Sở thầm nghĩ” chắc do chủ nhân gian phòng này không muốn dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ, để mấy thứ rác linh ta linh tinh này tạo ra mùi hôi, nên khi có mùi xác phân hủy ở phòng bên sẽ không ai thấy lạ, đến khi mùi hôi của những xác chết càng lúc càng nồng, hàng xóm mới phát giác có vấn đề.” Song đây là biệt thự cơ mà? Lưu Sở tự hỏi bản thân, xong cậu cho rằng suy nghĩ vừa rồi của mình thật thừa thãi.

Bên kia, A Mộc nhìn chăm chăm vào một hình hài hết sức quỷ dị được đặt ngay ngắn bên cạnh hàng búp bê. Cậu nhấc nó lên lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng, đôi lông mày nhíu nhó cả vào nhau. A Mộc cố sục sạo lục tìm trong trí nhớ. Một lúc sau, hai mắt cậu bừng mở sáng lên, nhìn Lưu Sở hớn hở nói:

-cTôi tìm ra hung thủ thật sự rồi.
Lưu Sở sấn tới đứng bên cạnh, nhìn vào thứ luộm thuộm trên tay A Mộc, ngạc nhiên hỏi:
– Là ai? Ai là hung thủ?
A Mộc giơ con hình nhân được tết từ những chiếc lá cây lên cho Lưu Sở xem. Chỉ tay vào đó nói:
– Đây, chính là con hình nhân này, trong đạo giáo chúng tôi gọi đó là “ Lời Tha Hổ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.