Quỷ Hồn

Chương 38



Đoạn đường từ nhà bác trưởng bản đến nhà vợ chồng ông bà Sính nói xa không xa mà gần cũng chẳng gần. Đi bộ mất gần 30 phút mới đến nơi. Căn nhà sàn của nhà ông Sính nằm ở tận cuối bản, bao bọc xung quanh là cây cối um tùm. Nhà ở nơi đây quá đỗi thưa thớt, nhìn ở chỗ họ đang đứng không hề nhìn thấy ngôi nhà nào trong bản.

Bác trưởng bản chỉ tay vào nhà và nói:

“ Đó, đây là anh chị Sính đấy. Các chú muốn vào tham quan gì thì vào, nhưng tuyệt đối đừng tự ý lấy thứ gì mang đi, cũng đừng ở lại đây vào ban đêm.”

A Mộc ngạc nhiên hỏi:

“ Ồ, thưa bác. Tại sao nhà này lại không được ngủ lại qua đêm ạ? Hay người thân của chủ nhà tối đến qua đây ngủ giữ nhà?”

Bác trưởng bản thở dài, giọng trầm trầm nói:

“ Tôi thì cũng không tin ba chuyện tâm linh ma quỷ, cơ mà có mấy người dân trong bản khi đi ngang qua đây đã không may nhìn thấy những thứ không nên thấy. Mà thôi, tôi nói vậy thôi, nói nữa lại thao túng tâm lý các cậu. Ở nhà còn chút việc làm chưa xong, mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Lúc ông trưởng bản đi khỏi, có mấy người dân hiếu kỳ trong bản thấy người lạ đến nảy lòng hiếu kỳ đứng xa xa xem. Họ chỉ trỏ vào mọi người, bàn tán với nhau bằng tiếng dân tộc mà chỉ có anh cán bộ xã mới hiểu.

“ Họ bảo nhà này có ma. Dù nhà quanh năm không khoá cửa nhưng chẳng ai dám bén mảng tới trộm cắp.”

Anh cán bộ xã dịch lại câu chuyện của họ cho mọi người nghe.

Ông Chiêu lắc đầu, nói giọng quả quyết:” Ôi dào, ban ngày ban mặt ma quỷ gì chứ? Đấy chỉ là lời đồn.”

Nói chưa hết câu ông Chiêu đã nhấc chân bước đi vài bước, bất ngờ A Mộc lên tiếng ngăn cản:

“ Có hay không, đêm nay ở lại đây sẽ rõ thôi mà.”

“ Này! Chúng ta còn phải đi tìm bọn trẻ, đâu thể nói ngủ lại là ngủ.” Bà Xuân nói:

“ Có những việc xa tít chân trời nhưng gần ngay trước mắt. Nơi nào nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Nghe A Mộc nói dường như cậu ấy đang nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thực ra đến bản thân A Mộc cũng chưa rõ đây là loại ma quỷ gì? Mạnh mẽ cỡ nào. Gặp những cô hồn dã quỷ thì dễ đối phó, chứ gặp những vong ma ôm theo oán hận biến thành quỷ, thì không hề lường trước được sức mạnh của chúng.

Lưu Sở:” Chúng ta thử vào trong xem sao. Đây là nơi chúng ta cần đến kia mà.” Nói vừa dứt câu, Lưu Sở thẳng tiến về phía ngôi nhà sàn, không một chút do dự.

Tiếng bước chân lộc cộc hòa quyện vào làm một cùng tiếng kẽo kẹt của cầu thang vang lên, tạo ra không gian u ám cảm tưởng đến rợn người.

Đi cuối cùng là bà Xuân, có lẽ bà ấy đã quen với cuộc sống nơi phố thị, nên khi phải đặt chân vào những ngôi nhà cũ kỹ bốc mùi ẩm mốc như thế này là một việc mà bà ấy không hề thích.

Tiếng bản lề cửa vang lên ẽo ẹt. Lưu Sở đẩy cửa bước vào. Bên trong ngôi nhà khác hoàn toàn với vẻ hoang sơ bên ngoài của nó. Mùi trầm hương đâu đây toả ra làm Lưu Sở sững người trong giây lát:

“ Cậu ngửi thấy mùi gì không A Mộc?”
Lưu Sở cất tiếng hỏi.
“ Là trầm hương?” A Mộc trả lời.
“ Đúng, rất giống mùi vương lại ở hiện trường trong các vụ án mạng xảy ra gần đây.”
“ Vậy có nghĩa hung thủ rất có thể chính là người nhà của nạn nhân?”
“ Cũng có thể đúng hoặc không, bởi nếu không có bằng chứng chúng tôi sẽ không thể tùy tiện đưa ra kết luận.”

Bỗng, một thét kinh hoàng trời đất vang lên ngay trong chính gian nhà này khiến mọi người giật mình ngoảnh lại. Tiếng thét không của ai khác mà chính là của bà Xuân. Bà ấy chỉ tay vào mặt bàn kê ở góc nhà, run rẩy lắp bắp nói:

“ Kia..kia..là..là..” thốt mãi chẳng thành câu.

Bốn người đàn ông còn lại vội đi đến đó, nhìn vào hướng cánh tay mà bà Xuân chỉ cũng không khỏi sửng sốt sợ hãi. Trên bàn, con dao ghim tấm hình của ai đó được đặt úp ở trên, kèm theo một con ngươi mắt nhớp nháp dính đầy máu ở bên cạnh.

Với nhiều năm kinh nghiệm phá án của Lưu Sở, anh đoán rằng Lý Phương Anh có thể đã gặp nạn. Bởi trong chuỗi phẫu thuật đó cô ấy chính là bệnh nhân được cấy võng mạc từ người hiến tạng.

Lưu Sở cẩn thận đeo bao tay rút con dao ra, đặt nó trong chiếc túi nilon được anh chuẩn bị sẵn trước khi đi, rồi cầm tấm hình lên xem.

Người trong hình đích thị chính là Lý Phương Anh. Cũng trong tấm hình chụp cô ấy, một bên mắt đã khoét đi mất. Bà Xuân lao đến, giật tấm hình trên tay Lưu Sở, khi nhìn vào đôi môi bắt đầu run lên bần bật.

“ Con gái tôi, trời ạ!”

Mới nói được vậy, bà Xuân lảo đảo ngồi lùi lại ngồi phịch xuống sàn nhà, ôm mặt khóc rưng rức.

Anh cán bộ xã sợ xanh mặt, kinh hãi đến mức hồn vía muốn xuất ra khỏi cơ thể, lắp bắp hỏi:” Có đúng..nó là..con ngươi…của người không?”

Lưu Sở gật đầu:” Theo kinh nghiệm quan sát của tôi thì đúng, nhưng vẫn phải đem về làm giám định mới mong biết chính xác nó là mắt của con người hay của động vật.”

Đằng sau tấm hình có viết dòng chữ bằng máu đỏ:” Lấy của người thứ gì, trả lại người thứ đó..” bà Xuân lờ mờ đoán ra người thân của cô gái kia đã quay lại trả thù.

Bà Xuân ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nói:

“ Tôi xin cậu, hãy cứu con gái tôi. Làm ơn hãy cứu con gái tôi, đưa con về nhà một cách bình an.” Nước mắt bà rơi lã chã.

Một mùi hương dịu nhẹ phảng phất đâu đây đưa tới, làm bà Xuân chú ý. Bà ấy hít hít vài hơi xong nói lẩm nhẩm trong miệng:” Mùi hương này quen quá, rất quen. Mình đã từng ngửi thấy ở đâu rồi thì phải.” Nhất thời bà ấy nghĩ không ra, bởi tâm trạng bà đang rối bời.

Lưu Sở và A Mộc quan sát xung quanh ngôi nhà một lượt, cảm thấy bên trong tương tối ngăn nắp và sạch sẽ, điều đó chứng tỏ rằng đây không phải ngôi nhà hoang, mà vẫn có người âm thầm lui tới dọn dẹp thường xuyên.

A Mộc chỉ tay lên tấm hình treo trên tường và nói:” Mọi người nhìn kìa, có phải ảnh chụp gia đình họ không?”

Bốn cặp mắt nhìn lên hướng tay A Mộc chỉ, một gương mặt thân quen ập ngay vào tâm trí Lưu Sở. Tim Lưu Sở nảy lên vài nhịp, cổ họng nghẹn đắng, muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“ Là họ, chính là họ.” Lưu Sở mãi mới thốt thành câu.
“ Cậu quen họ ư? Mà họ là ai, sao chỉ dẫn chúng ta đến tận đây với mục đích gì?” Ông Chiêu thắc mắc hỏi:
“ Con gái chú đã cấy ghép tim từ mấy năm trước đúng vậy không?” Lưu Sở hỏi.
“ Vâng, nhưng làm sao cậu biết chuyện đó? Hay là…” ông Chiêu hỏi đến đây thì ngừng lại.
“ Thế chú có biết ai là người hiến tim cho con gái chú không?”
Ông Chiêu lắc đầu:” Không, tôi không được biết. Ngay ca phẫu thuật cấy ghép tim tôi đã đến tìm gặp vị bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho con gái tôi để tìm hiểu về người hiến tặng, thế nhưng vị bác sĩ đó và bên phía bệnh viện trả lời rằng người nhà bệnh nhân hiến tạng bảo giữ bí mật về danh tính gia đình họ cũng như bản thân người hiến. Tôi muốn tặng quà, hỏi thăm…để cảm ơn tấm lòng của người hiến tặng cũng như gia đình người thân đã giúp đỡ con gái tôi trong lúc bệnh tình con bé ngày một nguy kịch.”
“ Đây là cô ấy, gia đình người thân của cô ấy, người đã hiến tim cho con gái chú.”

Ông Chiêu mở tròn xoe mắt, miệng há hốc ngạc nhiên quá đỗi khi biết sự thật này.

Nghe ông Chiêu nói, cả A Mộc và Lưu Sở đều hiểu vì sao mà hung thủ lại chưa ra tay với con gái ông Chiêu như cách hắn đã từng làm với đội ngũ ekip bác sĩ. Thế nhưng hiện tại họ vẫn chưa liên hệ được với con gái ông ấy, cũng không biết cô ấy có rơi vào thảm hoạ do họ giăng sẵn hay không.

Lưu Sở gỡ tấm hình xuống, bàn tay run run đặt lên gương mặt anh từng thầm thương trộm nhớ, lòng đau như cắt. Vẫn khuôn mặt này, nụ cười tỏa nắng ấy, và cả ánh mắt đến mái tóc luôn đọng lại trong tâm trí anh mãi chẳng thể quên, dù trải qua bao năm tháng. Chỉ tiếc, giờ đây cô ấy đã vĩnh viễn đi xa, đi thật xa và không thể xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.

Lưu Sở bật khóc, lần thứ hai anh lệ đều vì một cô gái. Anh không thể chôn giấu cảm xúc thật của mình mặc dù đã cố gắng giữ không để nước mắt rơi ra.

A Mộc nhẹ nhàng bước đến, vỗ lên vai Lưu Sở an ủi:” Nếu những giọt nước mắt làm anh nhẹ lòng hơn thì cứ khóc đi. Ai bảo đàn ông thì không được khóc? Khóc vì người thân, vì người mình, mình kính trọng thì có gì đáng xấu hổ?”

Lưu Sở cắn chặt ngón tay cản mình không khóc thành tiếng. Anh ôm tấm hình ngồi xuống ghế đẩu, nhìn chăm chăm vào gương mặt ấy càng quyết tâm phải tìm cho ra sự thật.

“ Bà..bà biết cô ấy mà phải không?”

Bà Xuân liếc nhìn Lưu Sở, ngạc nhiên hỏi:” Ý cậu muốn nói gì?”

Lưu Sở cười nhạt, thở dài nói bóng gió:
“ Haizz…muốn người khác không biết trừ khi bản thân mình đừng có làm.”

Bà Xuân khẽ cau mày, uyển chuyển bước đến trước mặt Lưu Sở, giật khung hình trên tay anh đưa lên nhìn. Bỗng…sắc mặt bà ta tái mét, tim bắt đầu thình thịch khi trông thấy nụ cười trên môi cô gái biến mất. Không chỉ có nụ cười, mà ngay cả ánh mắt thơ ngây kia cũng dần chuyển sang giận dữ. Bà Xuân chớp chớp mắt, lẩm bẩm trong miệng:” Không..không phải. Không phải cô ta, mình chỉ hoa mắt mà thôi.” Rồi bà ta thôi không chớp mắt nữa, nhìn vào khung hình thì gương mặt cô gái trở về bình thường như cũ. Có điều, chính gương mặt này đã khiến bà ta phải ám ảnh suốt một thời gian dài đằng đẵng. Tưởng đâu nó sẽ bị chôn vùi theo quá khứ, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện trước mặt bà ta. Cho dù cô gái không con sống thì nỗi sợ ấy đã thực sự quay trở lại.

“ Tôi…tôi làm sao biết!”

Lưu Sở bật người dậy, lao đến túm cổ áo bà ta nghiến răng trừng mắt rít lên:

“ Đừng vờ vịt. Tôi thề trước linh hồn cô ấy rằng sẽ lôi những chuyện xấu xa mà bà đã từng làm ra ngoài ánh sáng, khi đó bà sẽ bị pháp luật trừng trị.”

“ Cậu điên à, mau bỏ tôi ra, nếu không khi về thành phố tôi sẽ kiện cậu tội vu khống và tấn công xâm phạm thân thể tôi đấy. Ba người nhớ khi đó làm chứng cho tôi, là cậu ta ức hiếp tôi, một người phụ nữ yếu đuối không có khả năng kháng cự.”

Ông Chiêu hừ tiếng, nhếch mép nói:

“ Ồ! Vậy sao. Sao tôi không nhìn thấy ai ức hiếp bà nhỉ? Loại người trơ trẽn như bà đáng nhẽ phải chịu quả báo lâu rồi mới đúng.”

“ Ông…!!!” Bà Xuân tức nói không thành câu, rồi lập tức liếc sang bên phía anh cán bộ xã. Anh ấy quay mặt đi chỗ khác, tránh tia nhìn như sự cầu cứu từ bà Xuân. Bà ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, liếc sang tìm sự đồng cảm từ cậu.

A Mộc, bước đến vỗ vỗ vào vai Lưu Sở, khuyên nhủ:

“ Bình tĩnh lại đi anh, chuyện đâu còn có đó. Tuy bây giờ anh không khoác trên mình bộ quân phục nhưng suy cho cùng anh vẫn là người đại diện cho pháp luật.”

Sau câu nói của A Mộc bàn tay Lưu Sở mới từ từ buông lơi. Lưu Sở chưa kip thu tay lại, bỗng cơ thể bà Xuân rùng mình một cái rất mạnh, mạnh đến nỗi văng cả cánh tay săn chắc của Lưu Sở bật ra khỏi người, tấm hình trên tay bà ta đang cầm cũng vì thế mà rơi xuống đất” Choang” vỡ tung toé, mảnh kính văng tứ tung.

Lưu Sở trừng mắt nhìn tấm hình bị vỡ, ngẩn lên nói được mỗi câu” Bà..” thì thấy hai mắt bà Xuân trợn lên trắng dã cứ như không có lòng tử đen bên trong. Tiếp đó hai cánh tay, đôi chân bắt đầu cử động một cách khó nhọc tựa như những con robot chuyển động. Cả cơ thể nghiêng bên này, ngả bên kia như người không xương dặt dìu trước gió.

Bà Xuân đưa tay lên tự bóp cổ mình,sắc mặt bà ta dần chuyển sang tím tái. Mắt vẫn trợn ngược, miệng há hốc, hơi thở gần như bị đứt quãng. Cảnh tượng hãi hùng này lần đầu tiên ông Chiêu và anh cán bộ xã mới được tận mắt chứng kiến, họ vẫn không tin vào mắt mình khi trông thấy nó đang xảy ra ngay trước mặt.

“ Bà ta bị sao thế?” Ông Chiêu lắp bắp hỏi.
“ Hình như bị vong nhập!” Anh cán bộ xã sợ hãi tiếp lời.
“ A Mộc, chúng ta phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn để bà ta chết dễ dàng như vậy được.”
“ A Mộc rút con dao ra khỏi vỏ, phóng ánh mắt kiên định về phía bà Xuân. Nói” Tất cả mau lùi lại, bà ấy đã bị quỷ nhập rồi.”

Nói xong, A Mộc chĩa con dao lên trời, miệng bắt đầu niệm chú liên hồi:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.