Quỷ Hồn

Chương 5: Lời Tha Hổ



– Lời Tha Hổ? Tôi chưa nghe nói bao giờ?
A Mộc chẹp lưỡi, giải thích:
– Người không theo học đạo hạnh như anh thì không hiểu là phải rồi. Nó thuộc bùa chài, tiếng mẹ đẻ đọc là Koam Pói Xưa. Đã có lần tôi từng nghe sư phụ nói, muốn tạo ra loại bùa tha Hổ này chỉ cần tết hình con hổ bằng lá cây hoặc bằng nan tre. Tối ngày cuối tháng mang đến phía đầu nhà kẻ thù, niệm lời Chài vào hổ, rồi ném đi phía mặt trời lặn. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, nếu gia chủ đây là nạn nhân thì tại sao con hổ lại nằm ở trong phòng thay vì kẻ chủ mưu ném nó về hướng mặt lặn? Trừ khi..!!!

– Trừ khi…?

A Mộc gật đầu, nói tiếp:

– Trừ Khi Quỷ Hồn hoàn toàn đã nhập vào hổ, như vậy nó sẽ đeo bám và ám cả những người thân trong gia tộc.

Lưu Sở nghe A Mộc nói xong cậu đi ra phía cửa sổ, đứng sát mép cửa ngó đầu nhìn xuống quan sát, song do độ cao nên anh chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường, ngoài những dấu chân to nhỏ khác nhau đen sì dày chi chít dính trên tường.

Lưu Sở bước vào, nói với A Mộc:

– Tôi vẫn có chút hoài nghi về tâm linh, nên những lời cậu nói vẫn chưa có đủ bằng chứng xác thực để cảnh sát đưa ra kết luận.

A Mộc cười, đặt con hình nhân lại chỗ cũ rồi nói với Lưu Sở:

– Tôi hiểu mà, cảnh sát các anh làm việc dựa trên bằng chứng và khoa học. Sếp anh lên núi mời tôi xuống chỉ muốn làm giảm đi những cái chết bất thường thương tâm. Song tôi chưa hiểu vì sao ông ấy đường đường làm sếp lớn nhưng lại muốn người của đạo giáo ra mặt?

Lưu Sở thở dài, trả lời:

– Chuyện đó tôi cũng chưa rõ, có dịp tôi sẽ hỏi ông ấy dùm cậu.

A Mộc nhìn vào số hình nhân và những con búp bê trên giường e ngại nói:
– Anh cho người đốt chúng đi, bọn chúng đều mang linh hồn ma quỷ, nếu giữ lại ngôi nhà này sẽ bị bọn chúng chiếm ngự mất.

Lời A Mộc vừa dứt, Kim Hiền đẩy cửa bước vào ra sức phản đối:

– Tôi không đồng tình với hai người về chuyện tiêu huỷ số búp bê kia. Mỗi một món đồ hay di vật trong ngôi nhà này đều có thể sẽ là…

Kim Hiền nói chưa hết câu, A Mộc cười trừ rồi lên tiếng ngắt ngang lời của cô:
– Tôi biết thế nào cô cũng nói vậy mà, giống với lời của Lưu Sở nói với tôi.

Kim Hiền nhìn hình nhân hổ, tiện tay bốc lên, A Mộc vội giơ tay xua xua ngăn cản:
– Đừng động vào nó, nếu cô không muốn gặp xui xẻo.

Kim Hiền mỉm cười, nhún vai hỏi:
– Tại sao anh có thể chạm vào còn tôi thì không?

A Mộc:” Bởi vì tôi là người tu đạo, còn hai người thì không. Sư phụ đã dạy tôi rất nhiều bùa chú trừ tà ma, nên tôi tự khắc biết bảo vệ bản thân.”

Kim Hiền thở dài, nhìn hình nhân hổ rồi nói với A Mộc:
– Tôi không sợ đâu, cũng không tin ma quỷ còn tồn tại trong xã hội công nghệ phát triển.

A Mộc vẫn ra sức khuyên nhủ:
– Dù gì cô cũng nên cẩn thận, người sống dễ phòng còn tâm linh thì không thể đoán trước.

Nói xong, A Mộc móc hai đạo bùa trong túi ra chia cho mỗi người một lá rồi dặn:

-vTôi tặng hai người mỗi người một lá bùa bình an, xua đuổi tà khí. Nhớ phải luôn mang theo bên mình đừng làm mất hoặc làm ướt. Khi gặp nguy hiểm có thể nắm nó trong tay và niệm A Di Đà Phật, gặp dữ sẽ hoá lành.

Kim Hiền không đánh giá cao về sức mạnh của lá bùa mà a Mộc vừa đưa cho mình, song lại không muốn làm mất mặt cậu bạn Lưu Sở nên cô đành miễn cưỡng nhận lấy món quà mà A Mộc tặng. Kim Hiền nhét lá bùa vào túi, cầm con hình nhân hổ bước ra cửa ngoảnh lại nói:

– Cảm ơn cậu, A Mộc. Nhưng số búp bê còn lại và những di vật trong căn phòng này tuyệt đối cậu không được tiêu huỷ Lưu Sở.

Lưu Sở cười trừ, nói:
– Cậu mang con hổ về nhà không sợ vận đen đeo bám à?

Kim Hiền cười mỉm, tự tin đáp:
– Sợ gì nào, nếu chúng ta sống không thẹn với lòng.

Kim Hiền tính quay đi song bị Lưu Sở gọi giật lại và nói:
– Mà khoan, cậu không lấy hoá đơn mua hàng trong này về phân tích à? Cậu bảo mỗi thứ trong này đều có thể sẽ liên quan đến nạn nhân kia mà.

Kim Hiền quay người lại, cầm hình nhân hổ dang rộng hai cánh tay nhìn cậu bạn thân trả lời tỉnh bơ:

– Ồ! Đây chẳng phải trách nhiệm thuộc bên hình sự các cậu hả? Cậu quên công việc chính của mình chỉ làm khám nghiệm xác chết rồi à?

Nói xong Kim Hiền nhún vai đắc ý rời đi.
Lưu Sở không nói thêm câu gì, cậu kéo A Mộc ra khỏi phòng rồi tự tay khép cánh cửa.” Về nghỉ ngơi thôi, A Mộc!”

Khi hai người xuống đến sân, A Mộc xoay người ngước nhìn lên căn phòng chất chứa búp bê và bề bộn đầy rác thải, bất giác cậu rùng mình khi ánh mắt mình bắt gặp những con hình nhân đang đu bám trên những song cửa nhìn xuống chỗ cậu chằm chằm. Bọn chúng nhìn theo bước chân của cậu và Lưu Sở, tứ chi trên mặt dần giãn ra rồi méo méo một cách quái dị. Bên tai cậu văng vẳng những tiếng cười khềnh khệch ma mị man rợ.

Còn Kim Hiền cũng đã ngồi vào xe. Ổn định chỗ ngồi xong cô móc lá bùa ra xem, ngắm nghía một lúc Kim Hiền bỗng bật cười rồi tiện tay quăng đại vào hộp. Cô nổ máy, một mình lái xe chạy trong đêm tối, không quên mở bản nhạc mình yêu thích để xua tan đi mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng.

Suốt quãng đường về nhà cả A Mộc và Lưu Sở không bàn luận về vụ án, trong thâm tâm của Lưu Sở cậu đang ngẫm đến những lời nói của A Mộc về bùa chài hổ. Còn A Mộc thì khác, cậu đang xâu chuỗi những gì sư phụ dạy, như cách phá bùa ếm, cách tiêu diệt ác quỷ và cả cảnh tượng khiếp sợ mà cậu đã trông thấy trước khi rời khỏi hiện trường án mạng. Nó luôn hiện hữu rõ nét trong tâm trí cậu.

Một lúc sau, A Mộc cất tiếng hỏi:

– Lưu Sở, có khi nào anh từng gặp bế tắc trong công việc mà có ý định bỏ cuộc chưa?

Lưu Sở cười, trả lời:

– Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Những lúc ấy tôi nhớ đến một cuốn tiểu thuyết mình đã từng đọc có đoạn viết rằng” Chỉ cần tiếp tục đi không ngừng, chắc chắn sẽ đến đích, chỉ cần dừng lại sẽ không đi tiếp được nữa!” Rất phù hợp với tình huống tôi gặp khi ấy.

A Mộc tính nói gì đó song nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lưu Sở vang lên, lại thôi. Không biết ai gọi, chỉ thấy Lưu Sở bắt máy nói ngắn gọn rồi cúp.

Xe dừng lại trước sân một ngôi biệt thự cổ kính. Trong đôi mắt của A Mộc thì ngôi biệt thự này còn to lớn hơn gấp mấy lần căn biệt thự hiện trường vụ án mạng cậu vừa ghé qua, bởi khi bước vào cậu choáng ngợp với những thứ xa hoa lộng lẫy được gia chủ bài trí tỉ mẩn.

Cả hai chưa kịp đi chào hỏi người lớn, thì giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ đằng sau vang lên, phá lên bầu không gian im lặng:

– Anh cả, a anh cả về rồi!
Là giọng cô em gái của Lưu Sở.

Lưu Sở cười, nhéo mũi đứa em gái trách móc:
– Cô có cần phấn kích đến vậy không? Tuần nào anh cô chẳng ghé về thăm nhà.

Nghe cách nói của Lưu Sở, A Mộc đoán anh ta không thường xuyên sống ở đây cùng gia đình, cũng có thể Lưu Sở sống riêng bên ngoài để tiện bề lo cho công việc của mình.

Cô em gái thình lình vòng sang đứng A Mộc, khoá tay cậu tình tứ như đôi tình nhân, không để ý đến câu nói của anh trai mà đôi mắt biết cười nhìn A Mộc, nói:

– A Mộc, từ hôm nay anh là thần tượng của em đấy! Hi hi hi…

A Mộc ngạc nhiên, đẩy cô gái ra thắc mắc hỏi:

– Cô à, xin giữ khoảng cách. Mà cô đây là?

Lưu Sở bật cười, vỗ vai cô em gái và nói với cậu:
– Đây hả? Em gái tôi Hoàng Nga My.

A Mộc mỉm cười, chào hỏi với cô gái xong nói:” À, thì ra vậy, tôi còn tưởng cô ấy là bạn gái anh.”

Lưu Sở quay sang hỏi Nga My:

– Mà khoan, khi nãy sao em nói A Mộc là thần tượng trong lòng em? Chả nhẽ hai người đã từng biết nhau trước đó mà tôi không biết?

A Mộc lắc đầu.

Hoàng Nga My cười khúc khích, rồi lấy điện thoại mở đoạn video đang hót trên mạng cho anh cả xem, tấm tắc khen:

“ Anh cả xem đi. Đây đúng là A Mộc bạn anh vừa đưa về còn gì.” Cô quay sang cười với A Mộc, nắm tay cậu nói tiếp:” A Mộc, hồi tối anh cứu người ở quán bar chất lắm đấy, tụi bạn em xem xong khen anh quá trời, người gì đâu vừa đẹp trai lại còn tài giỏi.”

Lưu Sở xem xong, gạt cánh tay của cô em gái ra khỏi người A Mộc, kéo cậu sang góc bên, hỏi:

– A Mộc, chuyện đó xảy ra khi nào thế? Họ quay cận cảnh vậy thì cậu đúng là nhân vật chính trong video rồi.

A Mộc trả lời:

– Lúc anh đi vệ sinh, có một cô gái bỗng dưng ngã xuống sàn nhà co giật giãy giụa, khi đó con mắt âm dương của tôi nhận ra trong người cô ấy nhiễm tà khí, dấu hiệu bị vong nhập tăng cao nên mới dùng chút pháp lực sơ cứu người.

– Nhưng mà chai nước cậu cho cô gái kia uống là gì thế?

A Mộc:

– Chỉ là nước giấm trắng mà thôi. Khi chúng tôi đi trừ tà, nạn nhân bị vong ma nhập vào cơ thể thì chỉ cần đổ một bát nước giấm trắng vào miệng nạn nhân cho họ uống, sau đó thi triển pháp thuật ép vong ma xuất ra ngoài, tự khắc nạn nhân sẽ tỉnh táo trở lại.

Vừa nói dứt câu, cô em Nga My chạy đến hớn hở nói:

– Người anh A Mộc từng cứu là bạn học chung khóa chung trường đại học với em. Hai năm đại học liên tiếp thì năm nào cậu ấy cũng đoạt giải hoa khôi của khoá, và giành được nhiều xuất học bổng.

Lưu Sở không ngạc nhiên lắm, búng nhẹ vào mũi cô em, nói:

– Cô đấy, nên tránh xa những thành phần ăn chơi ra dùm tôi cái. Nhà có mỗi đứa em gái mà khi nào cũng sống trong phập phồng lo sợ. Thiệt tình à..!

Nga My lại lần nữa khoá tay A Mộc, liếc nhìn cậu cảm mến rồi nói:

– Ôi dào, anh cả em cổ hủ mãi như thế thì bao giờ mới lấy được vợ. Hơn nữa, đâu phải ai vào quán bar hay ghé vũ trường đều là người hư hỏng. Như cô bạn cùng khoá Thu Hoài với em cũng vậy, người ta con nhà trâm anh thế phiệt đấy nha, nhưng bản tính rất dịu dàng đằm thắm, sống hòa đồng cởi mở. Nghe nói tối hôm đó cô ấy ghé vào quán bar là do bạn cô ấy mời đến dự sinh nhật.

Nói chuyện thêm một lúc, Lưu Sở dẫn A Mộc đi chào ông nội và cha mẹ mình. Chào hỏi người lớn xong, A Mộc theo chân Lưu Sở lên phòng khách, anh còn dặn dò cô giúp việc nấu hai tô mì đặc biệt bưng lên phòng.
—-
Màn đêm buông đen đặc. Con đường về nhà Kim Hiền vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có ánh đèn đỏ quạch từ hai bên đèn đường hắt xuống, xoa dịu không gian tĩnh lặng. Chiếc radio trong xe đang hát đột nhiên rè rè kêu lên rẹc rẹc.. ngoan cố hát mấy tiếng rồi tắt ngấm.

Kim Hiền chạy xe chậm lại, vừa lái cô vừa điều chỉnh bài hát trên màn hình, miệng lảm nhảm:” Gì nữa đây, xe mới bảo hành tháng trước rồi kia mà!”

Thình lình một bóng đen vọt ngang trước đầu xe, khi Kim Hiền vừa ngước lên nhìn toá hoả phanh xe gấp. Tim cô như muốn ngừng đập vì cú phanh xe gấp gáp, miệng thở hổn hển suy nghĩ bấn loạn. Cô tự hỏi:” Mình vừa đâm vào người ta ư? Chắc không đâu, chỉ là hoa mắt, hoa mắt mà thôi.” Cô lại tự trấn an bản thân. Kim Hiền sống là người có trách nhiệm, hơn nữa là do cô lái xe không chú ý, chẳng may cô đâm trúng người ta thật thì cô vẫn chọn cách xuống xe cứu người.

Nghĩ đến đây, Kim Hiền hít vào một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra, quyết tâm bước xuống khỏi xe. Thế nhưng, khi chạy lên phía trước mũi xe kiểm tra thì Kim Hiền lại chẳng phát hiện ra điểm bất thường gì. Nạn nhân không thấy, một bóng người cũng không. Để chắc chắn mình không gây ra tai nạn, Kim Hiền cất tiếng hỏi:

– Xin lỗi, khi nãy tôi lái xe không chú ý, có ai bị thương không? Tôi sẽ giúp nếu cần.

Nhưng chẳng có ai đáp lại lời cô nói, bấy giờ Kim Hiền mới thả lỏng cơ thể, đứng tựa lưng vào thành xe ngước mặt lên trời nhắm nghiền hai mắt miệng thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, cô thôi không nhắm mắt nữa, giọng cười khúc khích ma quái từ đâu đây dội đến, khiến lông tóc trên người cô dựng đúng. Kim Hiền làm nghề khám nghiệm pháp y tính đến nay cũng đã được gần mười năm, nói thời gian công tác trong nghề của cô lâu chưa lâu, mà mới cũng chẳng phải, cô từng tiếp xúc với rất nhiều nạn nhân không đếm xuể, cảnh tượng hãi hùng nào cũng đã từng chứng kiến qua, song đây là tiếng cười khiến cô rùng mình nhất.

Kim Hiền mở bừng mắt, đảo mắt quan sát bốn bề, run rẩy hỏi:” Ai..ai đấy?”

Tiếng cười ma quái khi nãy im bặt. Chỉ có tiếng gió rít buốt tai thổi ngang qua mang theo hơi lạnh u ám. Kim Hiền lật đật mở cửa xe, tay run rẩy mở khóa, nhấn ga phóng đi. Vừa chạy, cô vừa nhìn vào chiếc gương chiếu hậu trước mặt để quan sát dãy ghế phía sau. Khi cô nhìn vào, không thấy gì, còn khi cô vừa rời mắt khỏi chiếc gương, thình lình một gương mặt quỷ dị xuất hiện. Hiện tượng ấy cứ lặp đi lặp lại khiến Kim Hiền có chút hoang mang, bởi có lần nhìn vào trong gương cô đã trông thấy gương mặt ma quái đó, chỉ đến khi chiếc xe do cô cầm lái đột nhiên tăng tốc đến chóng mặt thì Kim Hiền mới nhận ra trong xe mình có thứ không sạch sẽ đang hiện hữu.

Kim Hiền gắng sức đạp chân phanh xe giảm tốc độ, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì tốc độ chiếc xe chạy càng tăng cao, vượt quá tầm nhìn và tầm kiểm soát của mình.

Cô hét lên:” Khốn kiếp, để tôi yên. Oan có đầu, nợ có chủ, đừng ở đây hãm hại người vô tội, tôi không sợ mấy người đâu.”

Miệng cô nói vậy thôi, song tâm trí cô đang trở nên rối loạn theo tốc độ chiếc xe chạy. Bỗng nhiên hình nhân hổ bật cười khanh khách ở hàng ghế sau làm Kim Hiền hoảng hốt hét lên:” Ôi..không!”

Sau tràng cười ma quái là giọng nói đầy ma mị u ám:” Cô phải chết, cô phải chết! Hí hí hí hí hí hí…” bàn tay ma quái thò lên bấu vào thành ghế, len lỏi qua cơ thể của Kim Hiền rồi bám chặt vào vô lăng, bẻ lái. Kim Hiền trợn trừng mắt, miệng há hốc hoảng sợ, vào khoảnh khắc sinh tử khi chiếc xe cô điều khiển sắp đâm vào dải phân cách thì trong đầu cô lóe lên một thứ, đó chính là lá bùa hộ mệnh mà A Mộc tặng cho mình.

Kim Hiền buông tay, mò mẫm mở hộp xe lục tìm lá bùa khi nãy mình ném vào trong, lúc này khoảng cách chiếc xe sắp đâm vào dải phân cách là quá gần. Tay cô nắm trúng lá bùa, không kịp suy nghĩ cô ném nó vào con hình hỏi rồi miệng liên hồi niệm:” A Di Đà Phật! a Di Đà Phật…A..Di..Đà..Phật…”

Hình nhân hổ trúng bùa bốc cháy phừng phừng trong xe, chẳng mấy chốc biến thành đống tro tàn rồi nát vụn.

Kim Hiền hoảng hốt hét lên tiếng:” Không!” Sau tiếng hét thất thanh trong xe của cô là một tiếng” Rầm!”

Chuông điện thoại vang lên, Lưu Sở đang ngủ giật mình tỉnh giấc. Cậu lèm bèm trong miệng:” Chuyện gì nữa đây? Làm nghề như mình mong một đêm ngủ thẳng giấc thật khó quá.”

Lưu Sở mở bừng mắt, là số của cô bạn thân Kim Hiền. Vừa bấm nghe máy, cậu đã cất tiếng quở trách:

– Này Kim Hiền, cậu không nhớ bây giờ đang là nửa đêm sao hả? Gọi giờ này muốn phá giấc ngủ của mình à.”

Bên kia đầu dây, giọng thều thào của Kim Hiền khẽ vọng đến:” Lưu Sở..cứu..cứu..mình.”

Lưu Sở hốt hoảng, bừng tỉnh ngủ, gấp gáp hỏi:” Kim Hiền, cậu sao thế? Cậu đang ơ đâu, mình đến ngay.”

“ Đại lộ 20, khúc gần về đến nhà mình. Là nó.. chính là nó..con hình nhân..” nói chưa hết câu tay cô buông thõng, hai mắt hoa đi vì vết thương trên đầu đang chảy máu đầm đìa.

Lưu Sở tụt nhanh xuống khỏi giường, vừa với chiếc quần xỏ vào chân, vừa kẹp điện thoại bên tai, trấn an:

– Được rồi cậu hãy giữ bình tĩnh, mình lái xe đến đó ngay với cậu.

Kim Hiền bất tỉnh, điện thoại rơi xuống sàn xe, trong điện thoại vẫn vang lên câu nói của cậu bạn:

– Này! Cậu phải gắng sức chờ mình đến. Không được bị gì đấy nghe rõ chưa hả!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.