Quỷ Hồn

Chương 6: Truy tìm hung thủ



Lưu Sở chạy sang phòng A Mộc kéo theo cậu đi cùng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện không mong muốn còn có thêm người trợ giúp.

Nhiều giờ sau, Kim Hiền tỉnh dậy trong bệnh viện. Cô từ từ hé mắt, giơ đôi tay lên trước mặt đếm từng ngón, chân khẽ cử động từng bên, cô mừng rỡ vì chân tay mình còn nguyên vẹn.

– Lưu Sở, chân tay mình còn nguyên!

Lưu Sở đang ngồi bên kia nghe thấy tiếng Kim Hiền gọi anh lập tức đứng phắt dậy, cả A Mộc cũng đứng dậy theo. Hai người tiến sát về giường bệnh, nhìn Kim Hiền tỉnh lại vừa mừng vừa lo:

-Trời đất, người ta gặp tai nạn sợ nhất chấn thương sọ não nguy hiểm tính mạng hoặc khuôn mặt xinh đẹ p
bị huỷ hoại sau tai nạn, đằng này cậu lại lo chân với tay còn nguyên.

Kim Hiền nhìn cậu bạn trách móc, vội giải thích:

– y dà, cậu xem, làm pháp y giải phẫu như mình mà chân tay có vấn đề thì khác gì mất đi trí não đâu. Mình nói có đúng không?

Lưu Sở ngồi xuống bên cạnh, hỏi:

-Cậu nói thật đi, cậu lái xe trong tình trạng mệt mỏi buồn ngủ đấy à? Biết vậy khi nãy mình chở cậu về một đoạn thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc này rồi.

Kim Hiền ngẫm lại những thứ mình gặp trong xe trước khi xảy ra tai nạn, vẫn run sợ mỗi khi nhớ tới nó. Những thứ ấy biến một người không tin vào tâm linh thần thánh ma quỷ như cô cũng phải thay đổi suy nghĩ, rằng trong cuộc sống đầy sự bất công và xô bồ này vẫn tồn tại hai từ” tâm linh”

Kim Hiền ngồi kể lại mọi chuyện cho Lưu Sở và A Mộc nghe. Kể xong cô ngước lên nhìn A Mộc mỉm cười, nói:

-A Mộc, lần này tôi cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu không có miếng bùa bình an cậu tặng thì e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.

A Mộc mỉm cười, gật gù.

Lưu Sở hừ tiếng, trách mắng:

-Thôi, thôi, không cần nói chuyện khách khí vậy đâu cô nương, cậu không sao là may rồi. Cũng xem như rút ra thêm được bài học.

A Mộc chen ngang nói:

-Con hình nhân hổ tự động bốc cháy có nghĩa mục đích của hung thủ đã thành công. Chỉ sợ hung thủ chưa chịu dừng tay.

Lưu Sở nhíu mày, hỏi:

-Ý cậu vẫn còn mục tiêu để hung thủ ra tay ư?

A Mộc gật đầu, nói:

-Cho tôi hỏi, vì sao sếp anh mời sư phụ tôi xuống núi? Khoan hãy bàn đến việc vì sao sư phụ không đích thân đi mà cử tôi đi thay.

Lưu Sở im lặng, sâu chuỗi lại hai vụ án xảy ra dạo gần đây do anh phụ trách, quả thực thấy có rất nhiều mối liên quan mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến.

Lưu Sở vỗ đùi tét cái, đôi mắt sáng lên nói với A Mộc:

-Tôi biết điểm chung của hai vụ trọng án này rồi, chính là các nạn nhân đều liên quan đến bệnh viện.

A Mộc gật gù. Kim Hiền ngồi bật dậy mặt nhăn nhó do vết thương trên đầu, tựa lưng vào thành giường xong nói:

-Ở vụ án thứ nhất nạn nhân tên Nguyễn Thị Hạnh, trước đây khi bà ấy còn làm ở bệnh viện thành phố làm trợ lý của viện trưởng hiện tại, cũng chính là nạn nhân thứ hai. Ở vụ trọng án thứ hai, bản thân nạn nhân vừa được thăng chức lên viện trưởng mới hơn ba tháng, hai nạn nhân còn lại là con trai của viện trưởng và con dâu của ông ấy hiện hai người đều công tác ở nơi ông ấy công tác. Nói như Lưu Sở rất đúng, tất cả nạn nhân đều liên quan đến bệnh viện.

A Mộc gật gù, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

-Tôi không hiểu công việc của hai người cho lắm, nói đến đây chắc anh biết mình phải làm gì rồi chứ? Muốn gỡ chuông phải tìm cho ra người buộc.

Lưu Sơ đấm mạnh tay xuống bàn, thốt lên:” Khốn kiếp! Hắn xoay chúng ta vòng vòng đến chóng mặt, nhằm đánh lạc hướng điều tra đây mà.”

Kim Hiền thở dài, nói:

-Không hẳn đâu, cậu nghĩ mà xem, nạn nhân trẻ tuổi chết trong vũ trường trước đó chẳng phải là con trai độc nhất của nạn nhân Nguyễn Thị Hạnh hay sao? Nếu nói các nạn nhân đều liên quan đến bệnh viện thì theo mình nghĩ bọn họ trước đó đã làm ra những chuyện khiến người khác không thể tha thứ.

Lưu Sở rơi vào trầm lặng, cậu nhìn ra cửa sổ nơi có những ánh đèn tỏa sáng, tự trách bản thân quá hời hợt trong công việc. Một lúc sau, sực nhớ ra gì đó cậu đứng phắt dậy lo lắng nói:

-Thôi chết, liệu đứa bé gái cháu của nạn nhân có bị sao không? Tôi không yên tâm khi cứ ngồi ở đây phán đoán, tôi phải đến gặp con bé ngay bây giờ. Đó là nhân chứng duy nhất còn sống sót trong vụ án.

A Mộc lên tiếng:” Tôi muốn đi theo anh!”

Lưu Sở gật đầu, quay lại nói với Kim Hiền:” Cậu lo nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, có gì mới mình báo.”

Kim Hiền gật đầu, nói:” Được rồi, cậu lúc nào cũng xem mình như con nít ba tuổi.”

Họ vừa rời đi, Kim Hiền cảm thấy buồn chán chân tay ngứa ngáy nên với chiếc laptop ra mở. Việc đầu tiên cô làm chính là kiểm tra gmail. Sau một hồi sàng lọc tin tức quan trọng, Kim Hiền tìm thấy gmail mà cậu trợ lý vừa gửi cho mình cách đây ít phút.

Kết quả trái người hoàn toàn với suy đoán của cô. Trong báo cáo kết luận hung khí trên tay viện trưởng lại không có dấu vân tay của ông ấy, mà dấu vân tay nó thuộc về một người khác, cũng không tìm thấy bất cứ thông tin liên lạc về dấu vân tay trên cán dao.

Kim Hiền suy tư trong giây lát, cô ngồi nói nhảm một mình:” Sao mà kỳ lạ vậy chứ? Có dấu vân tay lại không tìm ra chủ sở hữu dấu vân tay đó, chẳng nhẽ khi gây án xong hung thủ tự bốc hơi.?” Nghĩ đến đây, cô phóng to bản báo cáo, thì chỉ số to nhỏ kích thước của dấu vân tay đập ngay vào mắt cô. Kim Hiền à lên tiếng, mò tìm trong mớ tài liệu trước đây cô từng phân tích. Bỗng hoảng hốt thốt lên:” Đúng rồi, nếu là trẻ vị thành niên chưa đăng ký làm căn cước công dân thì làm sao dấu vân tay được lưu trong hồ sơ cá nhân. Chả nhẽ, hung thủ trong vụ án này lại chính là…” rồi Kim Hiền nhớ đến cảnh đứa bé tự huỷ hoại mười hoa tay của mình tối hôm qua, chuyện đó càng dấy lên những suy đoán trong đầu cô là đúng sự thật.

Cô sực nhớ ra Lưu Sở và A Mộc đang có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, bởi hung thủ thật sự đang ngụy trang dưới vỏ bọc của một đứa trẻ ngây thơ.

Không thể chậm trễ, Kim Hiền lấy điện thoại gọi cho Lưu Sở, và khi cậu nhận được thoại cũng là lúc hai người vừa đi đến trước cửa phòng bệnh.

Đầu dây bên kia, tiếng của Kim Hiền hét lên gấp gáp:” Lưu Sở, A Mộc, hai người cẩn thận đấy, con bé chính là hung thủ sát hại cả nhà mình.”

Cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên đóng sầm, làm cho Kim Hiền giật bắn mình, mắt nhìn chăm chăm quên phéng mất điện thoại chưa tắt.

Lưu Sở alo vài tiếng không thấy Kim Hiền trả lời, trong lòng cậu nóng như có lửa đốt. A Mộc đứng kế bên, hỏi:” Có chuyện gì chăng?”

Lưu Sở:
-Có thể hung thủ đang ở trong phòng, cậu lùi lại phía sau giữ an toàn.

Dứt lời, Lưu Sở đưa tay gõ cửa ba hồi, không thấy bên trong có động tĩnh gì, cậu rút súng trong túi lên sẵn nòng chỉa lên cao, rồi lùi lại phía sau lấy đà đạp thẳng vào cánh cửa xông vào. Một cảnh tượng hãi hùng đập ngay vào mắt. Trong phòng máu văng tung toé, dưới sàn nhà xác của một y tá chết trong tư thế nằm úp sấp mặt trên vũng máu, nhân chứng không thấy đâu, gian phòng bệnh u ám đến rợn người.

Lưu Sở xoay người về súng an toàn rồi đút vào túi sau khi đã bao quát khắp gian phòng, cậu còn cẩn thận cúi xuống đặt tay vào tĩnh mạch trên cổ nạn nhân kiểm tra xem nạn nhân còn sống hay đã chết. Cậu quay lại lo lắng nói với A Mộc:

-Chúng ta đi thôi, Kim Hiền cậu ấy đang gặp nguy hiểm.

Lưu Sở bước nhanh như chạy, vừa đi cậu vừa gọi quân cứu trợ. A Mộc không hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì, cậu lẽo đẽo theo sau lưng Lưu Sở, lo lắng hỏi:

-Đã có chuyện gì thế, anh không chờ người đến đây sao?

-Bây giờ tôi không kịp giải thích cho cậu hiểu, trước mắt chúng ta phải giữ an toàn cho Kim Hiền trước đã.

Hai người phăng phăng bước đi trong lối hành lang, chỉ có tiếng gót giày dội lại. Mồ hôi trên trán Lưu Sở chảy đầm đìa, đã có lúc cậu chạy nhanh nhất có thể.
—-
Linh tính có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, Kim Hiền gấp chiếc laptop đặt lại chỗ cũ. Tụt xuống khỏi giường lết cơ thể đau nhức đi ra hướng cửa, mắt vẫn không rời khỏi buồng vệ sinh.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi bàn tay vừa chạm vào khoen cửa, tưởng đâu mình sẽ thoát ra khỏi phòng bệnh nhưng vào khoảnh khắc tay cô sắp mở được chốt thì lình một bóng người nhảy vọt ra khỏi buồng vệ sinh, đầu tóc xõa rũ rượi, người ngợm dính đầy máu đứng nhìn cô chằm chằm, trên tay nó cầm con dao phẫu thuật.

Kim Hiền giật mình, buông tay khỏi khoen cửa, vừa quay đầu nhìn lại đã bị đứa bé lao đến nhảy phóc đu bám trên người cô. Con bé thét lên tiếng rần trời, ghì chặt cơ thể ốm yếu của cô xuống sàn nhà, kề sát con dao vào động mạch cổ.

Kim Hiền nắm chặt tay đứa bé, gồng mình đẩy ra, nhưng sức con bé mạnh mẽ hơn cô tưởng, mặc dù mười trên mười đầu ngón tay của nó bị băng bó. Nét mặt cô dần trở nên tím tái, toàn thân bị đứa bé ngồi lên ghì chặt.

Đúng lúc ấy Lưu Sở và A Mộc đạp cửa xông vào, cậu rút súng chĩa thẳng vào đứa bé quát lớn:

-Mau dừng tay. Cháu đã bị bắt.

Nét mặt con bé trở nên hung hãn, miệng gầm gừ, lòng tử trắng ởn. A Mộc kéo Lưu Sở lùi lại, rút đạo bùa từ trong túi và ba cây nhang đốt lên, nói với Lưu Sở:

-Con bé đang bị quỷ ám, dù anh nổ súng cũng không làm nó sợ.

Dứt lời, A Mộc đốt bùa và niệm chú:

“ Để tìm về hồn phách thắp lên ba nén nhang thơm, người có chính khí tự nhiên chẳng có ma quỷ. Cấp cấp như luật lệnh!”

Vừa nói dứt lời, A Mộc ném đạo bùa về phía đứa bé, tung thêm nắm đậu tương vào người. Những ánh sáng lóe ra chói loá mà chỉ có A Mộc mới nhìn thấy. Lưu Sở cũng không chịu đứng yên. Sau tiếng thét thất thanh của con bé, thì anh nhanh chân lao đến giật phăng con dao trên tay, khống chế thành công đứa trẻ.

Con bé nằm vật xuống sàn nhà bất tỉnh.

Kim Hiền gồng mình ngóc đầu sang một bên ôm ngực ho sặc sụa. Nét mặt dần tươi trở lại. Nhìn hai người lắp bắp nói:

-Sao..sao hai người biết…mà tới..?

Lưu Sở còng tay đứa bé, mặc dù cậu không muốn làm vậy chút nào. Đỡ Kim Hiền về lại giường bệnh xong rồi bảo:

-Khi bọn mình đến thăm đứa bé thì phát hiện trong phòng chỉ có xác chết của nữ y tá, con bé như bị bốc hơi, tìm hoài không thấy trong phòng. Khi ấy, mình sực nhớ đến lời cảnh báo của cậu và đoán có thể con bé đã quay lại và muốn sát hại cậu.

A Mộc nói tiếp lời:

-Tôi đã từng dặn cô đừng động vào những thứ không sạch sẽ, bởi vì chúng đã mang linh hồn của quỷ dữ. Cô xem, nếu hôm nay anh Lưu Sở tới không kịp thì có lẽ cô đã biến thành vong hồn.

Kim Hiền nằm vật xuống giường, nhìn hai người bằng ánh mắt đầy cảm phục. Trong lúc cả ba đang mải mê nói chuyện thì đứa bé đột nhiên biến mất một cách lạ kỳ.

-Cô bé đâu?
Kim Hiền hốt hoảng hỏi.

A Mộc và Lưu Sở ngoảnh lại, thảng thốt kêu lên:
-Đâu rồi, con bé nó đâu rồi? Khi nãy con bé bị mình còng tay nằm dưới sàn nhà kia mà?

A Mộc nhắm nghiền mắt, dang rộng cánh tay tập trung sức lực vào đôi tay, đấy là lúc cậu vận công để mở ra đôi mắt âm dương nhãn. Một lúc sau, mắt cậu mở bừng, nhìn Lưu Sở và nói với anh trong lo lắng:

-Con bé quay lại nhà rồi, sợ rằng đêm nay đến mạng của nó cũng không còn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.