Quỷ Hồn

Chương 7: Câu Hồn



Lưu Sở móc điện thoại ra định cử người đến căn biệt thự tìm đứa bé, nhưng bị A Mộc ngăn cản:

-Khoan đã, tôi khuyên anh không nên cử thêm người đến đó, như vậy khác gì đẩy họ vào chỗ chết.

Lưu Sở cất điện thoại đi, nói với A Mộc:

-Tôi còn cả bầu trời trách nhiệm trên vai, ngoài việc truy tìm hung thủ thì chúng tôi còn phải đảm bảo an toàn cho nhân chứng. Tuy đã có bằng chứng cô bé chính là hung thủ sát hại cả ông nội và bố mẹ mình, song vẫn chưa đủ chứng cứ để kết luận. Hiện tại con bé vẫn là nhân chứng chứ không phải tội phạm.

A Mộc nói:

-Chính vì vậy tôi mới khuyên anh đừng cử người đến đó. Anh cũng tận mắt chứng kiến cảnh con bé muốn sát hại Kim Hiền rồi còn gì? Còn cả việc khi con bé bị anh còng tay, vẫn thoát khỏi tầm nhìn của chúng ta một cách nhẹ tựa lông ngỗng.

Về việc này Lưu Sở thấy A Mộc nói đúng. Phía cảnh sát sẽ không tin vào những chuyện thần thánh ma quỷ, họ làm việc dựa trên những kết luận khoa học, chứ không phải những lời quỷ dị từ miệng một ai đó.

Lưu Sở gật gù, nói với A Mộc:

-Thôi được, vậy tôi báo cáo với sếp một tiếng, đêm nay mình tôi và cậu sẽ đến đó.

Nói đến đây, Lưu Sở nhíu mày ngoảnh lại hỏi A Mộc:

-Mà này, đêm nay cậu tính đến hiện trường làm gì?

A Mộc trả lời rất ngắn gọn:

-Đến để cầu hồn!

Kim Hiền nghe xong, vội lên tiếng:

-Tôi cũng muốn đi, muốn tận mắt xem A Mộc bắt ma.

A Mộc xua tay:

-Không được, cô nên ở lại bệnh viện sẽ an toàn hơn. Cơ thể cô ốm yếu, lại là mục tiêu quỷ hồn nhắm tới, chỉ cần tôi sơ sẩy một chút trong lúc nhập trận, quỷ hồn rất có thể lợi dụng điểm yếu của tôi để nhập vào cơ thể bất cứ ai trong số những người có mặt ở đó. Khi đó, tôi không thể vừa bắt quỷ, vừa bảo vệ tính mạng cho hai người.

Lưu Sở đồng tình với cách nghĩ của A Mộc, anh khuyên Kim Hiền:

-A Mộc nói có lý. Kim Hiền, cậu ở lại đây đi, đêm nay hai bọn mình sẽ đến căn biệt thự một chuyến.

Kim Hiền sụ mặt, nói:

-Hai người lo quá xa rồi đấy. Nếu con quỷ đã nhắm vào mình thì cho dù mình ở lại nó cũng tìm đến tận đây mà thôi.

A Mộc mỉm cười, trấn an:

-Việc đó cô đừng lo, trước khi đi tôi sẽ bày bố trận pháp quanh gian phòng cô nằm, đảm bảo sẽ không có ma quỷ nào dám bén mảng tới, nhưng với một điều kiện, cô không được bước ra khỏi phòng cũng như không được mở cửa cho bất cứ ai trước khi chúng tôi quay lại.

Ngẫm nghĩ một lúc, Kim Hiền miễn cưỡng đồng ý. Lưu Sở quay lại, nói với hai người:” Sếp tôi đồng ý rồi, tạm thời đêm nay không cử người đến vây bắt.”

A Mộc vẫn chưa gặp vị sếp của Lưu Sở từ hôm cậu đặt chân xuống thành phố. Nhưng ẩn sâu trong thâm tâm cậu, luôn hoài nghi về vị sếp này. Đã có lần cậu tự đặt ra câu hỏi” Phải chăng mấu chốt của vụ việc lại trực tiếp liên quan đến ông ấy? Nếu không, sao phải cất công lên tận ngọn núi cao vời vợi tìm sư phụ cậu trợ giúp?” Hàng tá câu hỏi cậu đặt ra chưa tìm thấy đáp án, song vấn đề của ông sếp không phải mối bận tâm của cậu lúc này, mà chính là đứa bé bị quỷ hồn nhập.
—-
Buổi chiều, A Mộc dắt Lưu Sở đi mua rất nhiều gương, hầu hết những tấm gương đồng bản vuông nhiều loại cỡ to nhỏ khác nhau được bày bán trong các cửa tiệm trên phố đều được A Mộc mua sạch.

Lưu Sở cảm thấy khó hiểu, hỏi cậu:

-Này, cậu tính làm gì với số gương nhiều đến vậy?

A Mộc cười, đáp:

-Tối nay anh sẽ biết, nói trước mất linh thiêng.

-Sao cậu không bật mí cho tôi một chút thử coi tôi đoán trúng không?

A Mộc cười, nói:

-Cảnh sát các anh có vẻ thích phán đoán, suy luận. Nhưng tôi không tiết lộ đâu, con người ta đôi lúc gặp nguy cũng chỉ vì bản tính hiếu kỳ và trí tò mò của bản thân.

-Cậu sợ tôi gặp nguy hiểm?
-Một chút!
-Cậu lo xa quá đấy, A Mộc.
-Hay anh đang tiếc tiền khi mua số gương đồng này? Nên mới cố ý bắt bẻ tôi?
Lưu Sở cười khẩy, nói:
-Người có trí tưởng tượng phong phú chính là cậu đấy A Mộc. Trong mắt cậu tôi nhỏ mọn vậy sao? Cậu xem, người thoáng như tôi sao phải tiếc vài đồng bạc lẻ tiền mua gương?
A Mộc chẹp lưỡi, nói tiếp:
-Cũng đúng, chẳng gì thì gia thế nhà anh đâu phải hạng vô danh.
– Cái cậu này, lại đem gia thế nhà tôi ra khịa. Nói cho cậu biết, từ sau khi trúng tuyển vào trường cảnh sát, tôi đã bắt đầu tập sống tự lập và tính đến nay tôi chưa ăn xài đến tiền của cha mẹ hay ông nội.
A Mộc gật gù, nói:
-Ồ! Thật ngưỡng mộ anh.


Số gương đồng đã mua được hai người chở thẳng đến căn biệt thự. Lúc xuống xe, ánh mắt của Lưu Sở ngước lên phía tầng lầu và vô tình chạm phải đôi mắt vô hồn của con bé đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn hai người chằm chằm.

Bất giác, Lưu Sở sởn gai ốc. Chớp mắt một cái bóng dáng bên cửa sổ đã không thấy đâu nữa.

A Mộc huých khuỷu tay vào mạng sườn Lưu Sở, trên tay cậu ôm chặt tấm gương đồng bản lớn, ngạc nhiên hỏi:

-Anh sao thế? Sợ hả? Có tôi ở đây anh việc gì phải sợ? Hay do anh chưa xem tôi bắt ma bao giờ nên có cảm giác bất an.

Lưu Sở liếc A Mộc, cười gượng, nói:

-Cậu nghĩ tôi là ai mà sợ? Trước đây tôi còn gặp nhiều vụ án ghê rợn hơn thế này gấp nhiều lần ấy chứ?

-Nếu không sợ thì giúp tôi khiêng số gương đồng này lên nhà thôi.

Vừa đi Lưu Sở vừa kể:

-Tôi nhớ năm ngoái, cũng vào mùa mưa chúng tôi nhận được báo án của một cô gái. Khi đến nơi, tôi cá chắc cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi ra bối cảnh khi đó đâu.

-Anh kể tiếp đi, sao nữa?

-Thi thể nằm ngổn ngang trên phản, nạn nhân toàn là trẻ em và người trưởng thành. Nội tạng của họ bị moi đi sạch, các xác chết đang trong tình trạng phân huỷ mạnh, giác mạc và phần da trên cơ thể của nạn nhân cũng được lấy đi.

Kể đến đây Lưu Sở im lặng trong giây lát, mặc dù vụ án đó đã được triệt phá, song khi tận mắt cảnh tượng đau lòng đó và mỗi khi nhớ đến tim cậu lại nảy lên nhịp.

A Mộc nghe xong đột ngột dừng chân, làm Lưu Sở lỡ đà đầm rầm vào lưng cậu, hai tấm gương đồng trên ray cũng vì thế mà phát ra tiếng kêu leng keng, lúc này trên tầng lầu cũng truyền đến âm thanh loảng xoảng, hai cánh cửa sổ đột ngột đóng sầm lại, như thể có người vừa khép chúng.

-Tự dưng cậu dừng lại làm gì thế?
Lưu Sở khó chịu, hỏi:

A Mộc lặng thinh, hồi lâu sau mới nói:

-Khi nãy anh kể về vụ án, nói mắt và da nạn nhân bị móc mất và lóc sạch ư?

-Ừ, vụ án ấy khiến tôi ám ảnh suốt một thời gian dài, giờ mỗi khi ngẫm lại vẫn nổi da gà và thương tâm cho những nạn nhân xấu số không may rơi vào tay đám người buôn bán nội tạng.

-Theo anh, bọn chúng lấy da của nạn nhân làm gì nhỉ?

Lưu Sở đi tiếp, thản nhiên nói với A Mộc:

-Còn làm gì nữa, bán da cho những bệnh nhân cần cấy ghép, hoặc dùng vào mục đích biến thái của mấy gã đồ tể.

A Mộc trầm tư không hỏi gì thêm, cậu vác tấm gương đi thẳng lên lầu. Lên đến lầu hai, Lưu Sở hạ tấm gương xuống trước cửa gian phòng nơi xảy ra án mạng, anh nhìn A Mộc, hỏi:

-Cậu tính đặt nó ở đâu, tôi khiêng vào cho.

A Mộc bao quát xung quanh, đôi mắt âm dương nhãn của cậu dừng lại ở phía phòng ngủ của cô bé. A Mộc chắc chắn đó chính là chỗ cậu cần để lập trận. Cậu chỉ tay sang đó, nói:

-Bên kia!
-Phòng đó sao? Nó chưa được dọn sạch và hôi hám vô cùng. Đừng nói với tôi cậu muốn ẩn nấp đợi con quỷ kia đến trong đó nhé.
-Đúng rồi, tôi muốn đợi nó trong ấy.

Lưu Sở thở dài, khệ nệ vác chiếc gương vào trong, quả thực mùi ôi thiu của số thức ăn còn sót lại bốc lên khiến cậu hơi cảm thấy khó chịu.

Chẳng mấy chốc số gương đồng được vác hết lên nhà, A Mộc gắn chúng xung quanh bốn bức tường, kín mít. Làm xong đâu đấy, A Mộc mới nói với Lưu Sở:

-Đây gọi là trận pháp Cầu Kính Chiếu Yêu mà tôi từng được sư phụ dạy trong những ngày tháng theo người học đạo. Nó sẽ giúp con quỷ nhìn rõ hình hài thật của mình và cũng là để linh hồn nhận ra rằng bản thân họ đã chết.

Bấy giờ Lưu Sở mới có dịp để ý, xung quanh căn phòng treo kín những tấm gương đồng sáng loá, tấm thì cao, tấm thì thấp, nhất thời anh không nhận ra chúng được sắp xếp theo quy luật gì. Nói tóm lại, tất cả không gian trong này đều được gói gọn trong một màu vàng rực rỡ, sáng lấp lánh, phản chiếu rõ nét hình ảnh ở giữa.

-Làm sao cậu chắc chắn con quỷ kia sẽ dụ cô bé vào đây?

A Mộc mỉm cười, nói:

-Nạn nhân trong nhà chết ít nhất cách đây 5 ngày, anh nghĩ xem, năm ngày đó đối với một đứa trẻ sống chung với xác chết có phải là quãng thời gian dài đằng đẵng?

Lưu Sở ậm ừ, thấy A Mộc nói có lý. Chắc khi ấy con bé sợ hãi và cô đơn lắm, nên con bé mới phải sống khép kín ăn uống và sinh hoạt chỉ quanh quẩn trong chính căn phòng ngủ của mình.

-Tôi hiểu rồi!
-Anh hiểu dựa vào số thức ăn còn sót lại trong mày ư?
-Ừ! Nó đáng thương hơn đáng trách.
-Tuy là vậy, nhưng muốn mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình, tôi sẽ dùng bùa trấn các phòng còn lại.
-Cậu muốn nó không có chỗ khác ẩn náu ngoài phòng này?
-Vâng, lần này anh đoán đúng rồi đấy Lưu Sở.

Nói đoạn, A Mộc vẽ bùa trấn tất cả những nơi mà cậu cho rằng rất có thể con quỷ kia sẽ xuất hiện. Sắp xếp xong mọi thứ, đợi chiều tắt nắng cậu sắp một đĩa trái cây lớn trên đàn cúng được đặt ở giữa căn phòng, bên trên còn có một bát nước thánh, ít đồ dùng cậu mang theo và đặc biệt cột một con gà trống đen bên cạnh. Nghe A Mộc giải thích, nếu câu hồn thành công, thì con gà trống kia sẽ vật tế quỷ, dùng nó đánh đổi với mạng sống của cô bé.

Đêm xuống, căn biệt thự trở nên u ám hẳn ngay cả khi Lưu Sở mở đèn sáng xung quanh. A Mộc đang lúi húi kiểm tra mọi thứ thêm lần nữa, Lưu Sở vừa định xoay người lại, đột nhiên phát hiện có một cái bóng màu xám bên ngoài lối đi hành lang.

Lưu Sở mau chóng nạp đầy đạn vào ổ súng, từ từ tiến lại gần phía cánh cửa, rồi thoắt một cái, di chuyển sang hướng cánh cửa bên kia nhanh như một mũi tên, quét mắt khắp bốn khía.

-Anh định nổ súng đấy à?
-Ừ! Tôi phải giữ an toàn trong lúc cậu làm phép câu hồn chứ!
-Nếu anh nổ súng, đứa bé sẽ chết, hồn quỷ xuất ra ngoài và không có hề hấn gì!
-Chết tiệt! Lưu Sở thốt lên, cậu cất khẩu súng thắt lưng.

Cả hai im lặng một lúc, Lưu Sở nói tiếp:
-Vừa nãy tôi thấy có bóng người lướt qua mé ngoài hành lang.
-Tôi biết, cái bóng đó vẫn bám theo sát chúng ta.
A Mộc không hề cảm thấy bất ngờ.
-Dù thế nào đi nữa, tránh được vẫn là tốt nhất.
Giờ đây, trong lúc nước sôi lửa bỏng Lưu Sở mới cảm nhận được thế nào là nguy hiểm cận kề, và cậu chỉ muốn giữ được cái mạng của cả hai an toàn ra khỏi đây ngay khi A Mộc làm xong việc.

Trời bắt đầu đầu nổi gió, sấm chớp ầm ầm dội xuống nổ rền trời, mặt đất chao đảo quay cuồng như bị động đất. Cây nến trên bàn bập bùng mấy lần xém tắt, song vẫn ngoan cố cháy lập lòe. Cả hai đứng nép sát vào nhau, Lưu Sở thấy phía sau lưng rờn rợn, cảm giác có ai đó đang ở ngay bên cạnh. Hơn nữa, còn là rất đồng, họ xuất hiện ở khắp mọi nơi, đang giương mắt nhìn hai người chằm chằm. Anh quay vụt người lại, nhưng không hề thấy một ai.

-Đừng sợ, chỉ là ảo giác mà thôi.

Mùi nhang phảng phất luẩn quẩn quanh sống mũi, không lâu sau khắp căn phòng toàn là mùi nhang cháy bốc lên ngào ngạt.

Đột ngột, có hai bóng người lù lù xuất hiện tại hai chỗ khác nhau in trên tường. Cả hai gần như không ai phát hiện ra, đều giật nảy cả mình, lập tức thủ thế sẵn sàng. Hai cái bóng cũng bắt chước y vậy. Té ra đó chính là cái bóng của chính họ, dưới tác dụng phản chiếu của mấy chục tấm gương đồng trong phòng, đã được phản xạ lên các vách tường. Hai người nhích thử thêm một bước nhỏ nữa, những cái bóng vừa rồi lập tức phân thành bốn cái bóng nhỏ hơn, và trên bức tường bên cạnh, cũng xuất hiện bốn, năm chiếc bóng từ chính diện.

A Mộc nghĩ thầm:” Vừa rồi, ánh nhìn chằm chằm trong cảm giác của cậu phải chăng chính là ánh nhìn của chính mình trong gương.”

-Khi nãy, cậu sợ hãi giống tôi mà phải không?
-Một chút, bởi đây lần đầu tôi bày bố trận.
-Hả, cậu lớn gan lắm, lại dám dùng vụ án tôi theo để đem ra thử tay nghề.
-Nếu anh sợ ra đi ra khỏi đây còn kịp đấy, vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ tý.
-Cậu nghĩ tôi ham sống sợ chết vậy à? Nếu tôi là người như cậu nghĩ, tôi đã không chọn cái nghề nguy hiểm này.
-Đùa anh tí thôi, tới giờ rồi, giữ im lặng.

A Mộc vừa dứt lời, đèn trong phòng vụt tắt, vạn vật tối đen như mực. A Mộc thốt lên” Cẩn thận!”. Quả thực, màn đêm đối với A Mộc mà nói chẳng có nghĩa lý gì, vì đôi mắt âm dương của cậu có thể nhìn xuyên bóng tối, bởi vậy chỉ có mình cậu phát hiện ra có một cái bóng bất ngờ muốn tập kích họ từ trong bóng đêm. Song không hiểu vì sao, cái bóng lại dừng lại.

Một cơn gió mùa vào mang theo hơi lạnh, thổi tốc mọi thứ trong căn phòng mù mịt. A Mộc đốt lại ngọn đèn cầy, chợt phát hiện ra dưới sàn nhà bắt đầu xuất hiện chi chít hàng trăm vết dấu chân trên lớp tro bếp mà A Mộc rải khi nãy, đến cạnh chỗ đàn cúng thì dấu chân dừng lại.

A Mộc thầm nghĩ trong đầu:” Đến rồi sao? Đến rồi thì nhận lễ đi.” Sau câu nói của cậu, đứa bé xuất hiện từ ngoài cửa phòng. Đôi mắt u buồn lạc hẳn đi vô hồn bước vào trong một cách vô thức. Con bé đi đến trước đàn cúng thì dừng lại, họ chưa hiểu con bé định làm gì thì bất ngờ cả cơ thể con bé ngã xuống đất, giãy giụa gào thét một lúc rồi rùng mình đứng dậy, tóc tai xõa rũ rượi rối như tổ quạ, đứng im một chỗ nhìn họ nhoẻn miệng cười.

Vốn dĩ cả hai có khả năng dự đoán, song do cú tấn công quá nhanh, và do cái bóng đó không hề mang theo sát khí, cả hai có chút lơ là mất cảnh giác nên đã không kịp nhận ra mối nguy hiểm đứng ngay trước mặt. Theo phản xạ, A Mộc và Lưu Sở vội rụt cổ, cúi gập lưng xuống, một thứ gì đó đáng lẽ sắp giáng vào đầu hoặc hai đã rơi trúng lưng. Cùng tiếng lớp áo trên người rách toạc, Lưu Sở cảm thấy mát lạnh sau lưng, chỉ kịp thầm kêu:” Thôi chết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.