Quỷ Hồn

Chương 8: Trong Nguy Hiểm



A Mộc vừa hô” cẩn thận”, con dao chém tà ma đã bay khỏi tay cậu. Thứ kia bật khỏi lưng Lưu Sở, tránh được mũi dao do A Mộc phóng tới, lăn một vòng rồi biến mất tăm khỏi tầm nhìn.

Một khoảng da trên lưng Lưu Sở đã phơi ra ngoài. Chiếc áo sơ mi cậu vừa mua khoác trên người đều bị rách toạc một mảng lớn, cũng may không có vết thương trên da thịt.

-Là cô bé vừa tấn công tôi ư? Lưu Sở hoảng hốt hỏi.

A Mộc nói:
-Không phải con bé, mà do con quỷ trong người con bé trỗi dậy, điều khiển tâm trí biến con bé thành công cụ giết người.

-Hèn gì, một đứa bé gái làm sao có thể nói nhảy là nhảy phóc lên lưng tôi được, thân thủ còn khá nhanh và tàn ác. Cậu xem, đi tong mất cái áo tôi vừa mới mua.

Nói đoạn, Lưu Sở rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng, dùng nòng súng chọc vào tấm đệm bông, bên trong nó là khoảng trống, không có gì theo trí tưởng tượng của mình.

Hai người đứng im lặng đã khá lâu, bỗng bên kia họ nghe thấy tiếng phần phật phát ra từ tấm rèm trên cửa sổ. Một hình hài mang gương mặt quỷ dị đứng lấp ló sau tấm rèm trắng xoá, đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn vào bên trong sợ sệt.

A Mộc cất tiếng gọi:
-Ra đây, ra đây mau.
Con bé vẫn đứng lặng thinh chôn chân một chỗ. Lưu Sở thấy vậy, bèn hỏi:
-Sao cậu bảo sẽ câu hồn và thu phục nó?
-Câu hồn thì dễ, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến thân thể con bé mà thôi.

Nói đến đây, A Mộc rút ra một đạo bùa, châm lửa đốt, miệng lẩm nhẩm câu chú gọi thần quỷ ra đàm phán:

“ Linh phù thiêu đốt sông biển,
Hạo quang hiển hiện chiếu thiên khai.
Một linh phù định càn khôn,
Thần binh hoả cấp như luật lệnh!
….. Hô…Hiện thân!!!”

Lời thần chú vừa dứt, con bé lao ra khỏi tấm rèm, toan xông vào cấu xé A Mộc nhưng bị đạo bùa trên tay cậu hất văng ra xa. Lúc đó, ánh sáng từ những chiếc gương đồng đồng loạt chiếu sáng, chĩa thẳng vào người đứa bé khiến con quỷ ẩn trong người đau đớn gào thét dữ dội.

A Mộc sợi dây chỉ ngũ sắc đưa một đầu sang cho Lưu Sở, hối thúc:
-Nhanh lên, giúp tôi trói nó lại.

A Mộc bảo Lưu Sở nắm chặt cố định một đầu dây, còn bản thân cậu chạy quanh người cô bé quấn sợi chỉ thành nhiều vòng. Lạ thay, sợi chỉ trông mong manh là vậy, nhưng lực sát thương của nó đối với yêu ma quỷ quái lại rất lớn. Lưu Sở không cảm nhận được gì, nhưng cậu thấy mặt mũi con bé dần trở nên tím tái, có vẻ nó đang rất đau đớn và gồng mình vùng vẫy trong tuyệt vọng.

-Con bé liệu có sao không?
-Đừng lo, đừng để những thứ trước mắt đánh lừa cậu.
-Lo chứ sao không, đồng ý với cậu chuyện này cũng có nghĩa tôi đang giao cả sinh mạng của con bé cho cậu.
-Giữ chặt vào, đừng để con bé thoát ra.

Cả hai lại dùng sức siết chặt hơn, gồng mình đến nỗi gân máu xanh nổi cuồn cuộn trên mặt. A Mộc còn sức, nhưng Lưu Sở thì không, bởi sức mạnh vô biên của quỷ hồn là quá lớn. Cậu hét lên tiếng:” Toi rồi”, cũng là lúc sợi dây chỉ trên người cô bé đứt phừn phựt, đồng thời những tấm gương đồng trên tường bắt đầu phát ra những tiếng nổ lách tách, tạo ra những vết nứt chân chim dày kín mít trên các tấm gương. Con bé hoàn toàn đã thoát ra khỏi sợi dây, đưa tay lên vươn ra bóp cổ Lưu Sở hất văng anh sang một bên, cơ thể đập vào một trong số những chiếc gương đồng, vỡ văng tung toé.

Lưu Sở” Á” tiếng, nhăn nhó nói:” Thôi chết tôi rồi, cái lưng của tôi.”

Nhanh như cắt, A Mộc dùng mũi giày hất con dao dưới đất tung lên cao, nhảy phóc lên nhào lộn một vòng bắt lấy. Nhưng khi chân cậu vừa chạm đất, cô bé lập tức lao đến cào móng vuốt nhọn hoắt vào cánh tay cậu miết một đường dài, tạo ra những rãnh vết thương sâu hoắm, ri rỉ máu. A Mộc nhăn nhó, con dao rơi xuống sàn nhà. Tay con lại đưa lên bịt chặt vết thương. Lần này cậu không ngờ sức mạnh của con quỷ này thật khó đối phó, điều đó chứng tỏ đây không phải một con quỷ nhi bình thường.

-Cậu ổn chứ, A Mộc!
-Tôi ổn, còn anh?
-Chưa chết được đâu, chết dễ vậy thì đã không phải Hoàng Lưu Sở tôi rồi.

A Mộc phì cười, đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thập tử nhất sinh, vậy mà anh ta còn cười cho được.

Mải nói chuyện với A Mộc, mà Lưu Sở mất cảnh giác. Con bé gào lên gầm gừ, lần này nó quay sang tấn công vào Lưu Sở. Xẹt…. Một đường dài trên cánh tay. Vết cào lần này khiến Lưu Sở suýt chút rơi khẩu súng đang nắm chắc trong tay. Anh cố kìm nén cảm xúc trong cơn đau, chỉ súng bắn hai phát vào không trung ngay bên cạnh cô bé.

Con bé quắc mắt nhìn Lưu Sở giận dữ. A Mộc hoảng hốt nói:

-Này! Đã hứa không nổ súng rồi kia mà! Ngộ nhỡ anh bắn trúng con bé thì sao?

Lưu Sở cười trừ. Bản thân cả hai đã trúng đòn, nhưng đều không ai né tránh, không phải là không muốn né tránh, mà là không biết tránh như thế nào. Hơn cả, phản xạ tránh đòn trong những lúc cấp bách không phải chỉ luyện trong ngày một ngày hai là học được, đây là công phu, là võ nghệ, là cả một quá trình khổ luyện gian khổ.

Phản ứng đầu tiên sau khi tấn công bất ngờ của Lưu Sở không phải là nhút nhát né tránh, mà là xua đuổi những thứ đã gây đau đớn và khiếp sợ cho cả hai. Lưu Sở vung mạnh tay. Một người có khả năng nổ súng chỉ dựa vào trực giác, lại bách phát bách trúng như cậu, trước một kích thích bất thình lình, tốc độ hành động còn nhanh hơn hả bắn súng.

Bấy giờ Lưu Sở mới lên tiếng:
-Tôi nổ súng bắn cảnh cáo thôi mà, chẳng nhẽ cậu lại không tin vào tay nghề bắn súng của tôi?

Lại một cú tấn công bất thình lình, lần này Lưu Sở kịp lùi lại theo phản xạ, xem như vừa tránh được một vết cào.

Cậu lèm bèm chửi:
-Đúng là hạng tiểu nhân, đang định tung đòn đánh lén.
-Hừ! Nó là quỷ hồn, chứ có phải con người đâu mà có quy luật?
-À, tôi quên mất!

A Mộc nhìn sâu vào đôi mắt con bé, nói với nó:
-Chịu đầu hàng đi, cô còn tâm nguyện gì chưa làm xong tôi sẽ giúp cô hoàn thành nó. Đừng để mọi chuyện đi quá xa.

Con bé ngẩng mặt lên trời cười ha hả, cổ họng phát ra giọng ồm ồm:
-Ngươi không giết được ta đâu.. hả hả hả hả…

A Mộc mất hết kiên nhẫn để khuyên nhủ, vết thương trên tay cậu vẫn rỉ máu, đau rát. Cậu cúi xuống, cắm mũi dao xuống sàn nhà, chạy vòng quanh chỗ con bé đứng vẽ thành một vòng tròn, dùng thần chú giữ chân con bé không để nó thoát ra ngoài. Mấy lần con bé toan nhấc chân lên bước ra khỏi vòng, nhưng lại bị bùa chú làm cho đau đớn phải thụt chân lại. Miệng mồm liên hồi gào thét, chửi bới.

A Mộc tung tiếp sợi dây sang cho Lưu Sở, bảo anh quấn quanh người cô bé, đầu dây còn lại cậu đấu trực tiếp vào chân con gà, xong xuôi, A Mộc dặn:

-Anh giữ chặt đấy, lần này không xong cả hai chúng ta khó mà thoát thân.

Lưu Sở ghì chặt, mặc dù cánh tay cậu đang chảy máu nhưng vẫn cố nắm kéo giữ chặt sợi dây. A Mộc nhấc sợi dây roi mây trên bàn, quất loạn xạ trước mặt hăm doạ:

-Có chịu xuất ra không thì bảo?
Ánh mắt con bé bắt đầu có chút sợ hãi, song ý chí vẫn kiên định mãi không chịu xuất ra.

A Mộc sợ để lâu thân thể con bé sẽ không chịu nổi, cậu đưa tay bắt ấn, niệm chú:

“ Nhất chuyển càn khôn thiên địa hội,
Nhị chuyển thất nhập nhị Quyền Công,
Tam chuyển thập tổ lỗ ban
Trì cung tà pháp thần vi tiêu xuất!”

Mỗi một câu chú được đọc ra, A Mộc lại giáng một đòn roi xuống ngay cạnh chân. Cậu hét lớn” Ra đây mau, nếu không hồn phách ngươi sẽ hóa thành tro bụi.”

Bên kia, Lưu Sở nhăn mặt, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, mệt nhọc nói với A Mộc:” Cậu xuống tay đi, tôi sắp chịu không nổi.”

A Mộc trừng mắt, toan niệm thêm bài chú bất chợt cậu thấy đầu sợi dây buộc vào chân con gà rung rinh, biết vong quỷ đã xuất ra khỏi cơ thể đứa bé gái, cậu đưa ngón tay lên miệng cắn, rồi lao đến đỡ cơ thể con bé vẽ chữ bùa lên trán. Làm vậy cốt là không muốn cho vong quỷ kia cơ hội nhập vào thân thể con bé thêm một lần nào nữa:

-Anh đỡ con bé cho tôi, tôi còn chuyện phải làm.

-Được rồi, qua ngay đây!

Lưu Sở vừa lao đến đỡ con bé để khỏi bị ngã, thì A Mộc buông tay. Giao con bé cho Lưu Sở xong, A Mộc dùng con dao cắt đứt sợi dây trên chân con gà, định bắt nó đem đi phong ấn thì đột nhiên con gà vỗ cánh xoành xoạch, gáy vang ba tiếng rồi vụt bay ra khỏi cửa sổ. A Mộc lập tức chạy theo, nhưng khi đứng bên cửa sổ ngó xuống thì cậu chỉ thấy con gà đã tiếp đất và đang nằm giãy đành đạch trên mặt cỏ, ngáp ngáp mấy liên hồi, chân, cánh cứng thẳng đơ chết tức tưởi.

-Vậy cũng tốt, tuy không bắt được nó nhưng nó sẽ không quay lại đây nữa.
-Này! Sao khi nãy tôi thấy cậu chần chừ mãi không chịu ra tay thế hả?
-Tôi muốn chứ, nhưng sư phụ tôi từng dạy, vạn vật đều có sinh mạng nên làm gì cũng phải từ bi.

Lưu Sở cất khẩu súng, cậu bế xốc con bé trên tay nói với A Mộc:

-Chúng ta đi thôi, tôi đưa con bé đến bệnh viện.

A Mộc thu dọn đồ nghề, hỏi:
-Rồi sau đó anh tính xử lý sao?
Lưu Sở vừa bước đi, vừa trả lời:
-Tôi sẽ viết báo cáo kết luận về vụ án, đề xuất cấp trên đưa con bé vào trại giáo dưỡng. Nhưng trước tiên phải nhờ bác sĩ giúp con tinh thân con bé ổn định trước cái đã.

A Mộc cũng đồng tình với cách làm của Lưu Sở. Tuy con bé chính là hung thủ sát hại cả gia đình kình thật, trên kết quả khám nghiệm theo khoa học là vậy, nhưng đối với cậu, con quỷ kia mới chính là hung thủ giấu.

Cả hai bước ra khỏi căn biệt thự, trên tay Lưu Sở ẵm cô bé. Họ vừa ra đến cổng thì đã thấy Kim Hiền và hai chiếc xe cảnh sát đậu đằng trước. Thấy họ từ địa ngục bước ra, Kim Hiền vội chạy đến lo lắng hỏi:

-Hai người không sao chứ? Mọi chuyện ổn cả chưa? Con bé…???

Lưu Sở:
-Cậu không lo dưỡng sức chạy đến đây làm gì?

-Thì mình lo cho cậu và cả A Mộc và con bé nữa.

A Mộc bước đến, mỉm cười nói:
-Chúng tôi không sao, mọi người đến đây rồi cũng tốt, giúp chúng tôi một tay đưa con bé đến bệnh viện.

Lưu Sở giao con bé con đồng đội của mình, cậu cẩn thận căn dặn từng li từng tí, phải thế này, thế kia với con bé rồi mới yên tâm để xe cứu thương chạy.

Còn lại ba người, họ đứng tựa lưng vào thành xe mà cả ba đôi mắt đều hướng trân trân nhìn vào căn biệt thự u ám lạnh lẽo. Kim Hiền thở hắt ra một hơi, nói với hai người họ:

-Sự thật đôi khi quá tàn nhẫn có đúng không?
-Ừ, nghiệp là do người lớn gây ra mà trẻ con phải gánh chịu thật không công bằng.

Đúng lúc đó, gmail của Lưu Sở báo có tin nhắn gửi đến. Anh mở ra xem thì ra cấp dưới vừa gửi báo cáo điều tra cho mình. Đọc xong, Lưu Sở lên tiếng:

-Qua điều tra về số bill hoá đơn đặt hàng mà chúng ta tìm thấy trong phòng ngủ của cô bé, căn cứ vào ngày, giờ, đều cho thấy các đơn hàng được đặt trong khoảng thời gian nạn nhân đã tử vong. Đa số đều là thức ăn nhanh và nước uống.

Kim Hiền nhíu mày, ngờ vực hỏi:

-Thế có tên người đặt hay người nhận hàng không?

-Chính là tên cô bé. Khách hàng sau khi nhận đều chọn phương thức thanh toán trả tiền mặt.

-Vậy có cần gọi người giao hàng đến sở lấy lời khai không Lưu Sở?

-Có chứ, nhưng báo cáo cũng có ghi chép người giao hàng không gặp trực tiếp người nhận, họ bảo giao đến lối cửa sau, đặt hàng qua ô cửa sổ thông khí trên tường và cầm tiền khách để sẵn rồi đi. Thoạt đầu cậu ấy còn thắc mắc, song giao đến nhiều lần nên cảm thấy quen lại thôi không có nghi ngờ gì nữa. Về cách thức giao nhận hàng, cậu ấy chỉ nhận chỉ dẫn qua tin nhắn do khách gửi đến, thay vì gọi điện trao đổi trực tiếp.

Kim Hiền im lặng trong giây lát, một lúc sau cô nói ra những suy đoán của mình:

-Theo phán đoán của mình, trong thời gian xảy ra vụ án chắc chắn hung thủ luôn có mặt ở hiện trường, ngay chính trong căn nhà này.

A Mộc gật đầu, tán thành:
-Tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cô, bởi vì người bị vong nhập tinh thần đều trở nên bấn loạn, ngây dại, sợ sệt, sống khép mình trong một góc, sợ gặp người lạ, sợ nước, sợ đủ thứ…. Đằng này khi bị vong nhập cô bé vẫn tỉnh táo đặt hàng qua mạng là điều rất khó xảy ra. Trư khi có người tiếp tay.

Lử Sở không nói gì. Một lúc sau cậu đập tay lên bả vai của A Mộc, thở hắt ra một hơi, nói:

-Có lẽ vụ án này tôi vẫn chưa thể kết án. Nhưng hung thủ thật sự là ai? Đấy là vấn đề khiến tôi không thể ăn ngon hay ngủ thẳng giấc.

Kim Hiền:
-Chúng ta về thôi, hai cậu cũng thấm mệt cả rồi. Mọi chuyện, để mai tính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.